Sau một hồi cảm thấy hoảng loạn, Mạnh Kim Ca lập tức bình tĩnh lại, suy nghĩ tìm điểm mấu chốt.
Ngủ không phải là nguyên nhân khiến cô xuyên không, vì lúc ngủ trưa trong lớp học cô không hề quay về. Hơn nữa hai lần xuyên không này, trong mơ cô đều nhìn thấy một cái đồng hồ cổ, nhưng tối qua lại không thấy gì cả.
Cô xoa huyệt thái dương và bắt đầu nhớ lại trước lúc xuyên không đã xảy ra chuyện gì.
Tham dự tang lễ của A Hoán, rồi đột nhiên ngất xỉu, ngủ trên giường của anh… Chẳng lẽ điểm mấu chốt là giường của anh?
Mạnh Kim Ca quyết định đến phòng Phương Cảnh Hoán, thử nằm lại trên giường anh.
Cô sợ mình sẽ không ngủ tiếp được, nên sau khi rửa mặt xong, cô chạy hai vòng quanh tiểu khu, cầm album ảnh đến nhà Phương Cảnh Hoán, dùng cớ "trả đồ" để vào phòng ngủ của anh một lần nữa.
Mạnh Kim Ca tiếp tục nằm trên giường của anh, hít sâu một hơi, ôm chặt cuốn album, tràn đầy mong chờ tiến vào giấc mộng.
Các đề toán học phức tạp, lớp học được dán đầy khẩu hiệu, sân chơi ấm áp vào buổi chiều.
Còn có cả Phương Cảnh Hoán đang mặc đồng phục học sinh nữa.
Cô tìm đến mọi người rồi đây.
"Kim Ca, Kim Ca…"
Bên tai truyền đến tiếng gọi, đầu cô đau như búa bổ, hô hấp cũng dần dồn dập, trên người không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Khung cảnh quen thuộc mà cô mong đợi đã xuất hiện trước mắt, đồng hồ "tích tắc" quay theo hướng ngược lại.
"Kim Ca!"
Từ trong giấc mơ, Mạnh Kim Ca giật mình tỉnh dậy.
"Tối qua cậu đi ngủ mấy giờ, sao tớ gọi mãi cũng không tỉnh? Mau dậy đi, sắp đến giờ vào lớp rồi, hôm nay lão Lưu chắc chắn sẽ điểm danh đấy."
Mạnh Kim Ca từ từ cúi đầu, vẻ mặt ngơ ngác nhìn nữ sinh đứng bên cạnh giường.
Đó là bạn cùng phòng đại học của cô.
"Đừng ngây người nữa, mau xuống thay quần áo đi." Bạn cùng phòng thúc giục: "Nếu không chúng ta lại trễ tiết học này nữa đó."
Cô thuận miệng tiếp lời: "Lớp học nào? "
Bạn cùng phòng ngẩng đầu nhìn cô một cái, cảm thấy không thể tin được: "Cậu ngủ đến ngốc luôn rồi à? Lát nữa là tiết quan hệ công chúng của lão Lưu đấy, thầy sẽ điểm danh, nếu cậu không nhanh lên, tớ sẽ không đợi nữa mà đi trước đấy. "
Bạn cùng phòng đại học, thầy Lưu, quan hệ công chúng, điểm danh.
Mạnh Kim Ca cuối cùng cũng hiểu tình hình lúc này.
Thay vì trở lại lớp 12, cô xuyên đến lúc học đại học.
Mạnh Kim Ca bấm móng tay vào lòng bàn tay, ép mình phải tỉnh táo lại, nhẹ giọng nói: "Cậu đi trước đi, tớ không đi. "
Bạn cùng phòng à một tiếng: "Cậu nghiêm túc à? "
Cô mệt mỏi gật đầu: "Ừm, tớ cảm thấy hơi khó chịu." "
Bạn cùng phòng thấy sắc mặt cô quả thật rất kém nên không nghi ngờ gì nữa: "Được, vậy tớ sẽ báo với lão Lưu là cậu nghỉ, cậu nhớ tìm giáo viên hướng dẫn để viết giấy xin nghỉ nhé. "
"Được."
Bạn cùng phòng ôm sách giáo khoa đi ra ngoài, sau khi Mạnh Kim Ca nghe thấy tiếng đóng cửa thì xuống giường xem qua một lượt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!