Phương Cảnh Hoán buông tay cô ra, rụt tay mình vào trong tay áo, vẻ mặt bình tĩnh, tai đỏ rực, ngồi thẳng, cánh tay tự nhiên đặt trên bàn.
Mạnh Kim Ca buông mắt, cười khanh khách gọi anh: "A Hoán ơi."
"…….."
Cô nằm gối tay lên bàn, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn anh, âm thanh mềm mại, còn cố ý kéo dài âm cuối: "A Hoán à."
"Có chuyện gì?"
"Không có gì, chỉ muốn kêu tên cậu thôi."
"…….."
"A Hoán ơi."
Phương Cảnh Hoán bị ánh mắt với giọng điệu của cô làm cho mặt đỏ tai hồng, giả vờ hung hăng nói: "Câm miệng! Học đi!"
Mạnh Kim Ca thấy phản ứng đáng yêu của anh, chôn mặt ở cánh tay cười không ngừng, Phương Cảnh Hoán buồn bực vò đầu cô: "Không cho cười nữa."
"Được, được, không cười nữa" Mạnh Kim Ca không trêu anh nữa, ngồi dậy lấy sách tiết đầu ra để học.
Giờ là tiết ngữ văn của thầy chủ nhiệm, Mạnh Kim Ca lấy sách từ trong ngăn kéo, tờ phiếu điểm đồng thời rơi ra.
Cô tò mò nhặt lên, nhìn thấy số điểm các môn, mở to mắt.
___ Làm sao lại thấp như vậy?
Mạnh Kim Ca thời trung học không tính là học bá, nhưng thành tích cũng thuộc top đầu trường, sau đó lên thẳng đại học.
Từ từ …….. đời này cô không phải ngay cả đại học cũng không đậu nổi đấy chứ?
Không được! Không thể được! Cô tuyệt đối không cho phép chuyện mất mặt ấy xảy ra.
Phương Cảnh Hoán xoay bút nghe giảng, liếc mắt thấy khuôn mặt đầy hoang mang và đau buồn của Mạnh Kim Ca, nghiêng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
"Thành tích của tớ thấp quá đi". Mạnh Kim Ca lẩm bẩm: "Vậy mà rớt khỏi top một trăm của trường, hoàn toàn không đúng với trình độ của tớ."
"Trước hôm khảo sát cậu bị bệnh, phát huy thất thường."
Mạnh Kim Ca lật trái lật phải xem, càng nghĩ càng thấy kì lạ.
Trong trí nhớ của cô, thời trung học cô chưa từng rớt khỏi top 100.
Phương Cảnh Hoán nhìn lướt qua, nhắc nhở: "Cậu có chắc đây là bảng điểm của cậu không?"
"Đương nhiên đây là thành tích của tớ…… Ủa? Sao lại là của cậu?"
Anh không để ý nói: "Lúc cậu giúp tớ học bù đã lấy nó."
Mặc dù thành tích của Phương Cảnh Hoán không tốt bằng cô, nhưng cũng chỉ chênh lệch mười điểm, kiểu gì cũng không đến mức cô phải giúp anh học bù.
Mạnh Kim Ca càng thấy khó hiểu: "Tớ giúp cậu lúc nào cơ…"
"Mạnh Kim Ca, Phương Cảnh Hoán!". Chủ nhiệm lớp ném viên phấn còn nửa về phía họ, tức giận nói: "Hai trò có muốn lên bảng giảng thay tôi không?"
Bọn họ đồng thời im lặng cúi đầu, bộ dáng nhận sai, ngoan ngoãn nghe giảng.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, chủ nhiệm lớp dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn hai người, xoay người rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!