Chương 30: (Vô Đề)

- Mùa hè sang năm, anh có trở lại làng Hà Xuyên nữa không?

Tôi nhìn xuống đất, thì thầm đáp:

- Không.

Nhỏ Thơm lắc lắc tay tôi:

- Tại sao vậy ?

Tôi thò tay bứt một cọng cỏ cạnh chỗ ngồi, chép miệng:

- Tôi cũng không biết.

Nhỏ Thơm nhăn nhó:

- Hỏi cái gì, anh cũng

"không biết, không biết". Trả lời như vậy cũng như không.

Thơm nói đúng. Lẽ ra tôi không nên trả lời như vậy. Nhưng tôi lại không thể nói thật cho nhỏ Thơm biết vì sao tôi không muốn trở lại nơi này.

Tôi đã không nói điều đó với bất cứ ai, kể cả Út Thêm.

Khi lần đầu tiên đón nhận nỗi buồn, tôi hiểu rằng tuổi thơ của mình đã hết. Nó đã bay xa. Đóa phượng cuối cùng của mùa hè năm nay chưa kịp rã cánh, tôi đã vội chia tay với ngày tháng vô tư. Tôi sẽ trở về thành phố với nỗi lòng sầu mộng. Sẽ chẳng ai hay.

Sẽ chẳng giải bày.

Như tôi sẽ không nói với nhỏ Thơm hôm nay để khỏi khiến nó bâng khuâng nghĩ ngợi. Tuổi thơ của những đứa trẻ ở làng Hà Xuyên dường như kéo dài vô tận. Nhạn và Dế thì không nói làm gì. Ngay cả Thể và nhỏ Thơm, tâm hồn của chúng sao mà trong veo như nước suối ban trưa.

Út Thêm của tôi cũng thế. Tôi tin rằng ngay cả khi đã lấy chồng, tuổi thơ của Út Thêm vẫn chưa hề kết thúc. Tất cả, trừ tôi.

Nhỏ Thơm lại lay vai tôi:

- Chẳng lẽ về thành phố, anh không nhớ làng Hà Xuyên hay sao ?

- Nhớ chứ.

- Còn Thơm, anh có nhớ không?

- Nhớ.

- Chị Út Thêm nữa ?

- Cũng nhớ.

- Vậy sao anh không trở lại làng?

- Tôi đã nói rồi. Tôi không biết.

Nhỏ Thơm có vẻ chán nản trước thái độ ù lì của tôi. Nó thở dài:

- Nếu hè năm tới anh không về thì Thơm sẽ lên thành phố.

Tôi giật mình:

- Chi vậy ?

- Đi chơi. Đi coi ngôi nhà hai mươi tầng anh kể đó!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!