Chương 25: (Vô Đề)

- Anh Chương, anh Chương! Em biết rồi!

Tôi mở choàng mắt:

- Mày làm cái trò gì vậy ? Biết gì ?

Dế nháy mắt:

- Em biết chiều nào anh cũng xuống xóm Miễu làm gì rồi!

Điệu bộ hào hứng của Dế khiến tôi chột dạ. Tôi ngó lơ chỗ khác, miệng ậm ừ:

- Thì tao đã nói rồi! Tao đi... do thám!

Dế cười hích hích:

- Anh đừng phịa nữa! Em biết anh chẳng do thám do thiếc gì sất! Anh đi dạy, đúng không?

Tôi tái mặt:

- Sao mày biết?

- Tụi xóm Miễu nói. Tụi nó đứa nào cũng biết anh đang dạy học cho chị em thằng Dư.

- Ờ, ờ...

- Còn ờ, ờ gì nữa! Được làm thầy thiên hạ, oai như vậy mà anh giấu em!

- Tao đâu có giấu!

- Tôi chống chế

- Tại tao không tiện nói ra đó thôi!

- Có gì đâu không tiện?

Tôi ngập ngừng:

- Thằng Dư là... phe bên kia. Tao sợ tụi mày bảo tao đi dạy học cho... kẻ thù.

Tôi tưởng Dế sẽ kết tội tôi. Nào ngờ, nó nhe răng ra cười:

- Em chẳng nói vậy đâu. Thằng Dư chỉ là kẻ thù của em khi choảng nhau ngoài suối kia. Còn bình thường, em coi nó cũng như những đứa khác thôi.

Tôi mừng rơn:

- Vậy là mày không trách tao hén?

- Trách chuyện gì?

- Thì chuyện tao dạy học cho thằng Dư đó.

Dế gật đầu:

- Em đã nói rồi. Em có trách anh bao giờ đâu. Chị em thằng Dư không được đi học như tụi em, tội cho tụi nó. Bây giờ anh dạy cho chị Út Thêm và thằng Dư học là tốt chứ sao.

- Mày nói thật đấy chứ?

- Tôi nhìn Dế, ngờ vực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!