Chương 19: (Vô Đề)

Nhỏ Thơm thấy tôi lên chơi thì mừng lắm. Và nó biểu lộ sự mừng rỡ đó bằng cách lấy cù móc khều xoài xuống đãi tôi. Nhưng lúc này tôi không buồn ăn uống nữa.

Thấy nó chạy lăng xăng bên gốc xoài, tôi buột miệng:

- Thơm cất cái cù móc đi!

Nhỏ Thơm ngạc nhiên:

- Thơm hái xoài cho anh mà!

Tôi nhún vai:

- Bữa nay tôi hết thích ăn xoài rồi!

Nhỏ Thơm lại trố mắt:

- Sao vậy ?

Rồi thấy vẻ mặt tôi không được vui, nó hỏi dò:

- Bộ bữa nay anh có chuyện buồn hả ?

- Ừ.

- Chuyện gì vậy ?

Tôi chối:

- Tôi cũng chẳng biết. Tự nhiên tôi thấy buồn buồn vậy thôi.

Nhỏ Thơm chớp mắt:

- Hay là anh nhớ nhà?

Tôi gật gù:

- Ừ, chắc là nhớ nhà.

Tưởng tôi nhớ nhà thật, nhỏ Thơm lộ vẻ thẫn thờ. Nó buồn giùm tôi.

Trầm ngâm một hồi, nó chép miệng:

- Vậy anh kể chuyện cho Thơm nghe đi! Kể cho đỡ nhớ!

- Kể chuyện gì bây giờ?

- Thiếu gì chuyện! Kể về thành phố anh ở ấy!

Tôi tặc lưỡi:

- Chuyện thành phố còn gì đâu mà kể! Tôi đã kể cho Thơm nghe hết cả rồi!

- Kể rồi thì kể lại! Kể về rạp chiếu bóng ấy!

- Rạp chiếu bóng sao ?

Nhỏ Thơm nuốt nước bọt:

- Ở thành phố có hai trăm rạp chiếu bóng phải không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!