Chương 17: (Vô Đề)

- Hôm qua Út Thêm có thấy gì lạ trong giỏ đồ chợ không?

- Vừa gặp, tôi hớn hở hỏi ngay.

- Thấy gì là thấy gì?

- Út Thêm ngơ ngác.

- Có một tờ giấy...

- Tôi đáp lấp lửng.

Út Thêm nhíu mày:

- Tờ giấy hả ? Ờ, ờ... có.

Tôi tằng hắng:

- Út Thêm đã đọc chưa ?

- Đọc gì kia ?

Tôi nuốt nước bọt:

- Thì đọc... tờ giấy!

- Và tôi ấp úng nói thêm

- Tờ giấy của tôi đó!

- Của anh?

- Ừ. Hôm qua tôi bỏ vào.

Út Thêm mở to mắt:

- Anh bỏ vào lúc nào, sao Út không biết?

Tôi cười:

- Làm sao Út Thêm biết được! Tôi bỏ... lén!

Út Thêm cũng cười. Và nó tò mò nhìn tôi:

- Anh bỏ giấy vào giỏ Út chi vậy ?

Vẻ ngây thơ của Út Thêm khiến tôi phát bực. Đây là lần thứ hai nó dùng cái từ chi vậy oái oăm để hỏi tôi. Sau một thoáng phân vân, tôi đánh liều giải thích:

- Cái đó người ta gọi là... gửi thư.

Đến đây, dường như Út Thêm đã mơ hồ hiểu ra hành động của tôi. Nó không hỏi mà bẽn lẽn quay mặt đi. Nhưng nó không hỏi thì kệ nó.

Tôi cứ hỏi:

- Sao, Út Thêm đã đọc lá thư đó chưa ?

Út Thêm lắc đầu và lí nhí đáp:

- Chưa! Út liệng mất!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!