Chương 12: (Vô Đề)

Tôi chán cả trò tắm suối lẫn bắn chim.

Tôi thích nằm đu đưa trên chiếc võng ngoài vườn và vẩn vơ nghĩ tới ... Út Thêm hơn.

Không hiểu sao mỗi lần nghĩ tới Út Thêm, tôi cảm thấy người tôi lơ lơ lửng lửng và tôi mong gặp lại nó biết bao . So với nhỏ Thơm, Út Thêm dịu dàng hơn. Mà tôi, tôi lại thích những bạn gái dịu dàng. Nhỏ Thơm chất phác nhưng rắn rỏi .

Mặc dù nó mến tôi và tôi cũng mến nó nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến cảnh nó cỡi lên cổ thằng Nhạn, tôi lại cảm thấy sao sao ấy .

Út Thêm chắc không vậy .

Người có vóc dáng mảnh mai và giọng nói êm ái như nó chắc không thích trò đánh nhau, mặc dù thằng Dư em nó là chúa đập lộn. Khi Út Thêm chào dì tôi ra về, tôi đã ngẩn ngơ trước nụ cười rụt rè của nó. Nó cười dễ thương ghê . Nhỏ Thơm cười tươi hơn, nhưng không có duyên bằng.

Khi Út Thêm cười, tôi đã để ý kỹ. Tôi thấy nó có một cái răng khểnh, giống như tôi . Mặc dù cái răng khểnh của tôi khi cười trông vô duyên tệ .

Thằng Nhạn là chúa thộn.

Ngay vào lúc tôi đang nằm lắc lư trên võng và mường tượng đến nụ cười của người đẹp xóm Miễu thì nó cầm dây võng giật đùng đùng:

- Anh Chương!

Dậy ăn đu đủ!

Tôi quay lại . Thằng Nhạn đang cầm trái đu đủ vàng lườm trên tay .

- Đu đủ ở đâu vậy ?

- Tôi hỏi .

- Ở trên cây . Em mới hái .

Vừa nói, Nhạn vừa cầm dao bổ trái đu đủ làm đôi . Rồi nó đưa tôi phân nửa, kèm với một cái muỗng:

- Anh ăn đi! Đu đủ nhà em ngọt lắm!

Tôi tròn mắt:

- Mày không gọt ra à?

Nhạn cười:

- Gọt chi cho mất công! Để vậy, lấy muỗng múc ăn ngon hơn!

Nói xong, nó cầm muỗng xoáy vào nửa trái đu đủ trên tay, múc ăn ngon lành. Lập tức tôi làm theo nó. Vừa ăn tôi vừa hỏi:

- Nè Nhạn!

- Gì?

- Thằng Dư ấy mà.

- Thằng Dư sao ?

- Chị nó ấy mà.

- Chị nó sao ?

- Chị nó... hiền ghê mày há!

Tôi muốn nói chị nó dễ thương ghê nhưng lại cảm thấy ngường ngượng, bèn nói tránh đi .

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!