Chương 7: (Vô Đề)

Tan học môn Vật Lý, Vu Hạ cùng Tống Dao cứ theo mọi khi ra hành lang hít thở.

"Hạ Hạ cậu nghe nói chưa, cô giáo Ngô hình như đang dư định tìm lớp trưởng."

Vu Hạ đối với cán bộ lớp gì gì đó đều không có hứng thú, cô lắc đầu: "Thật sao? Cậu nghe ai nói vậy?"

"Giang Bình Dã hồi sáng theo cô giáo Ngô xuống văn phòng rồi trở về nói, đoán chừng đúng khoảng tám chín phần đi."

Nói xong Tống Dao bĩu môi: "Nhưng mà công việc lớp trưởng này có chút hơi vất vả, sợ là không ai nguyện ý làm."

Vu Hạ gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Vậy năm trước lớp chúng ta ai là lớp trưởng thế?"

Tống Dao: "Lớp 10 là một bạn nữ, tên là Trương Thiến sau đó học kỳ này phải chuyển sang lớp học văn, cuối học kỳ cô giáo Ngô liền ấn đầu Quý Thanh Dư làm lớp trưởng tạm thời, Quý Thanh Dư không làm, vừa lúc Trương Thiến xuất hiện liền đẩy cho cậu ấy."

"Học kỳ đầu cậu ấy làm rất tốt, trước đây cậu ấy đã phải hy sinh thời gian của mình rất nhiều để ghi thông tin liên lạc gia đình của từng người. Nhận chức vụ này một năm cô ấy đã chăm chỉ làm việc cho cả lớp, chỉ tiếc phải đi học văn, cũng không biết lần này ai sẽ xui xẻo nhận công việc cực khổ đây."

Vu Hạ mất tự nhiên chớp mắt một cái, nhưng rất nhanh liền che giấu đi, cô mấp máy môi thuận miệng hỏi: "Vậy học kỳ này có cần phải ghi thông tin liên lạc của mọi người nữa không?"

Tống Dao không biết Vu Hạ đang tính toán cái gì, cô gật đầu nói: "Chắc là vẫn phải đi, dù sao cũng có nhiều học sinh mới chuyển đến, hơn nữa cuối học kỳ bàn học và một số đồ khác đều đã đánh mất. Học kỳ này đoán chừng là muốn thống kê lại từ đầu."

"Hóa ra là như vậy."

"Làm sao cơ?" Tống Dao nhìn cô một cái.

Vu Hạ khoát tay, nói sang chuyện khác: "Không có gì, tớ tối nay về nhà hỏi mẹ chuyện ở lại trường."

Tống Dao cười: "Tớ cũng vậy, chờ buổi tối bố tớ trở về tớ cùng bố nói chuyện."

Nói xong hai người lại đi vài bước trực tiếp quay lại lớp học.

Vu Hạ và Tống Dao trở về ngồi chưa được bao lâu, có một nữa sinh cầm cuốn sách Vật Lý vừa học xong đi tới.

"Quý Thanh Dư, vừa rồi giáo viên giảng có một chỗ tớ chưa hiểu,  cậu giỏi Vật Lý nhất lớp chúng ta, có thể chỉ bài cho tớ một chút được không?"

Nữ sinh kia mặc đồng phục trắng ngắn tay, đầu búi tóc củ tỏi, cô mang theo bài thi, người tinh mắt có thể nhìn ra ý tứ không giống như lời cô ấy nói.

Đó là lần đầu tiên Vu Hạ chú ý đến Lương Tư Kì, lúc ấy cô cảm thấy chẳng qua cũng giống như cô thầm mến Quý Thanh Dư mà thôi. Không nghĩ đến cô cùng Lương Tư Kì còn ràng buộc rất sâu về sau này.

Chẳng qua đây đều là lời nói sau này.

Về phần tâm tư của Lương Tư Kì, Quý Thanh Dư hiển nhiên cũng có thể nhận ra, anh bình thường không trực tiếp từ chối loại chuyện này. Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, dường như không muốn cầm đề thi kia qua, đem mấy công thức Vật Lý tẻ nhạt và giải thích chỗ quan trọng một lượt, không đợi Lương Tư Kì phản ứng lại, liền ngẩng đầu hỏi cô: "Nghe hiểu rồi chứ?"

"......"

Lương Tư Kì trừng mắt nhìn, chậm chạp nhận ra sau đó gật đầu hai cái: "Nghe..... Nghe hiểu rồi."

Quý Thanh Dư mỉm cười: "Nghe hiểu là được."

Nói xong liền không nói nữa, cúi đầu làm việc riêng của mình.

Thấy thế, Lương Tư Kì chỉ có thể cầm lấy đề thi của mình, nhỏ giọng nói câu: "Cảm ơn."

Sau đó ngượng ngùng xoay người trở về chỗ ngồi của mình.

Vu Hạ nhìn theo hướng đi của Lương Tư Kì, chỉ thấy Lương Tư Kì mặt đỏ đến mức muốn chảy máu, cúi đầu nhỏ giọng nói với cô gái bàn sau: "Xấu hổ chết mất."

Cô gái bàn sau an ủi cô vài câu, thừa dịp các cô ấy chưa phát hiện ra cô, Vu Hạ quay đầu lại ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Dư một cái.

Quý Thanh Dư vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt của Vu Hạ, anh dừng lại chớp mắt một cái, lập tức nói giọng mát lạnh hỏi cô: "Cậu trên lớp cũng không nghe giảng?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!