Sau giờ giải lao là tiết thể dục, mới vừa tan học, Tống Dao liền kéo cô đến căng tin mua kem.
Căng tin của trường cấp ba số một không lớn nhưng bán rất đầy đủ, đặc biệt hiện tại là mùa hè, có rất nhiều loại kem để trong tủ đá, đủ loại màu sắc để lựa chọn, đa số là những nhãn hiệu mà Vu Hạ chưa từng thấy trước đây.
"Hạ Hạ, cậu ăn cái nào?" Tống Dao vừa nhìn xuống tủ đá tìm kiếm vừa hỏi cô.
Không đợi câu trả lời của cô, Tống Dao tiếp tục lẩm bẩm nói: "Ôi, tại sao mình không thể tìm thấy được loại kem giống như thạch mà mình mua lần trước nhỉ, bán hết rồi sao?"
Khi Tống Dao đang tìm kiếm, Vu Hạ vô tình nhìn thấy một bao bì khá quen mắt. Cô cúi đầu nhìn kỹ lại, giống với loại mà Quý Thành Dư đưa cho cô tối hôm qua.
Nhịp tim của Vũ Hạ đập nhanh trong giây lát, theo bản năng cô muốn với lấy cây kem đó.
Việc cô mời anh ăn kem trong trường có vẻ là không tốt lắm, sẽ gây ra hiểu lầm gì đó không?
Ngay lúc Vu Hạ còn đang do dự, ánh mắt cô vô tình nhìn xuống bảng giá, trên đó ghi giá ba tệ.
"Hạ Hạ, tớ chọn xong rồi cậu ăn cái nào?"
Vu Hạ vô thức thu tay lại, cầm lấy một cây kem sữa bình thường dưới nhãn ghi giá một tệ: "Mình cũng chọn được rồi."
Tống Dao liếc nhìn cây kem trong tay Vu Hạ: "Tại sao cậu lại thích ăn kem loại cũ này giống Quý Thanh Dư vậy?"
"Hả? Cái gì?" Đầu óc Vu Hạ nhất thời không phản ứng kịp.
"À, không có gì đâu." Tống Dao giơ tay lên, chính là chiếc kem hôm qua Quý Thanh Dư mua cho cô, cười nói, "Tớ còn tưởng rằng cậu cũng thích ăn vị trái cây giống như tớ!"
Vu Hạ không nói gì.
"Nào, chúng ta đi thanh toán đi."
Khi trả tiền, Tống Dao đã trả tiền luôn cả cây kem của cô, Vu Hạ cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng Tống Dao lại mỉm cười hào phóng: "Không sao, chỉ là một cây kem thôi."
Cuối cùng Vu Hạ đành mím môi nói: "Cảm ơn cậu."
Trên đường trở về lớp, Tống Dao xé gói kem ra đưa cho cô: "Có muốn ăn thử vị dâu tây này không, vị này thật sự ngon hơn rất nhiều so với vị sữa kia."
Vu Hạ xua tay: "Không cần đâu, tớ vẫn thích vị sữa này hơn."
Làm sao cô lại không biết vị dâu ăn ngon hơn vị sữa, nhưng cô lại có lòng tự trọng và thể diện, hiện tại chỉ có thể giả bộ nói không thích.
Thấy vậy, Tống Dao gật đầu: "Vậy được rồi."
Vu Hạ cũng xé gói kem có vị sữa của mình ra, vừa cho vào miệng, Vụ Hạ đã cảm nhận được hương vị sữa ngọt ngào, đặc sệt và béo ngậy.
Đang lúc nhíu mày, Vu Hạ tình cờ bắt gặp ánh mắt của Quý Thanh Dư đang đi tới.
Ngay lúc đó, vị sữa trong miệng ngấy đến mức có chút đắng.Tiết học thể dục đầu tiên của năm học đều là tiết lý thuyết học ở trên lớp, nhưng lần này vì đội bóng rổ đang tuyển thành viên, vì vậy giáo viên thể dục đưa nam sinh trong lớp ra sân vận động, nữ sinh xem như được hưởng điều tốt, có thể tự do hoạt động.
Sau khi giải tán, Tống Dao và Vu Hạ tìm một nơi râm mát rồi ngồi trên bậc thang để ăn hết kem.
"Hôm nay trời nóng quá." Vu Hạ ném que kem vào thùng rác, thuận miệng lẩm bẩm một câu.
"Tớ cũng cảm thấy nóng quá!" Tống Dao từ trên bậc thang nhảy xuống, "Chúng ta đến nhà thi đấu xem bọn họ chơi bóng rổ đi!"
"Hả?"
Tống Dao kéo cô lên: "Đi thôi, đi thôi, để tớ nói cho cậu biết, Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã chơi bóng rổ rất giỏi. Hai cậu ấy từng tham gia đội bóng rổ của trường năm đầu cấp ba đấy."
Vu Hạ tự động lọc ra những người khác, và chỉ nghe thấy câu "Quý Thanh Dư chơi rất giỏi", sau đó đi đến nhà thi đấu với Tống Dao trong sự mong đợi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!