Có đôi khi những lời nói thẳng thắn nhất thường khiến người ta cảm động.
Quý Thanh Dư cũng không vội, bàn tay vẫn giơ giữa không trung lẳng lặng chờ đáp án của cô.
Trái tim Vu Hạ đập thình thịch, rõ ràng chỉ có vài giây nhưng cô lại cảm thấy dài như một thế kỷ vậy. Lòng bàn tay cô rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, sau khi mồ hôi bị gió thổi khô cô mới nhẹ nhàng nâng bàn tay mình đặt lên bàn tay thon dài trước mặt.
Giây tiếp theo, tay cô đã bị nắm lấy một cách nhẹ nhàng.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau là kiểu cô thích nhất. Cô nhẹ nhàng co ngón tay, cẩn thận nắm lại bàn tay của Quý Thanh Dư.
Mặc dù tối qua được Quý Thanh Dư nắm tay trở về nhà nhưng hôm qua là bất ngờ xảy ra nên cô chưa nghĩ được gì, cảm thấy không chân thật bằng hôm nay.
Nói như thế nào nhỉ?
Khoảnh khắc được Quý Thanh Dư nắm tay, tim cô như nhẹ nhàng chìm xuống, mà mỗi bước được anh dắt đi đều có cảm giác giống như đang đi trên mây, nhẹ nhàng bay bổng.
Xe của Quý Thanh Dư đỗ ở dưới tầng, đi đến trước cửa xe Quý Thanh Dư liền thay cô mở cửa ghế phụ lái, lần này Vu Hạ không từ chối nữa mà danh chính ngôn thuận ngồi vào ghế phụ lái.
Sau khi giúp cô đóng cửa xe, Quý Thanh Dư mới xoay người đi vòng qua đầu xe qua chỗ ghế lái mở cửa và lên xe.
"Em có biết nhìn bản đồ không?"
Vu Hạ gật đầu: "Em biết."
Quý Thanh Dư mở ứng dụng bản đồ trên điện thoại mình rồi đưa cho cô: "Đây cũng là lần đầu tiên anh đi, không quen đường nên phải phiền bạn gái nhìn giúp anh bản đồ chỉ đường."
Mặt Vu Hạ lại hồng hồng, giơ tay cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng gật đầu.
Rõ ràng đều là lần đầu tiên yêu đương nhưng Quý Thanh Dư lại giỏi như vậy, nói câu bạn trai bạn gái mà không hề gượng mồm.
Đang nghĩ ngợi, một mùi hương quần áo quen thuộc đột nhiên tiến gần vào chóp mũi cô, chờ cô hồi phục lại ý thức thì khuôn mặt của Quý Thanh Dư đã gần trong gang tấc.
Chống lại ánh mắt của anh, hô hấp Vu Hạ liền ngưng lại, mặt đỏ đến tận mang tai, tim cũng không chịu được liền đập nhanh hơn.
Thời gian như ngưng đọng ở khoảnh khắc này.
Thật lâu sau, Quý Thanh Dư đột nhiên cười khẽ, hơi thở ấm áp của anh nhẹ nhàng lướt qua sườn mặt cô, giọng nói hơi trầm: "Sao lại dễ đỏ mặt như vậy chứ."
Vu Hạ liền hoàn hồn, tránh đi ánh mắt của anh, lắp bắp nói lại: "Không... không có, do thời tiết quá nóng mà."
Cô quay đầu đi, ánh mắt của Quý Thanh Dư liền rơi vào cái cổ thiên nga trắng nõn mảnh khảnh của cô, từ xương quai xanh nhìn xuống dưới có thể mơ hồ nhìn thấy màu sắc của dây áo lót dưới lớp vải mỏng.
Yết hầu của Quý Thanh Dư lăn nhẹ, nhanh chóng rời tầm mắt, anh vươn người qua thắt dây an toàn cho cô sau đó lại lui người về tự thắt dây an toàn cho mình.
Bầu không khí trong xe cũng thay đổi vì khoảnh khắc vừa rồi, có vẻ khô nóng bất thường, không biết từ đâu ngọn lửa theo nghĩa đen đã bùng lên trong lòng anh.
Mà Vu Hạ đối với suy nghĩ trong lòng của anh hoàn toàn không biết gì, đợi sau khi anh ngồi ngay ngắn lại mới nghiêng đầu nói cảm ơn với anh.
Dừng vài giây, khóe môi Quý Thanh Dư hơi cong lên, may mắn vừa nãy Vu Hạ không nhìn thấy, nếu không hình tượng của anh đoán chừng sẽ bị sụp đổ.
Vu Hạ có khả năng định hướng rất tốt, cô nhìn bản đồ hướng dẫn đường đi, mặc dù có một đoạn đường không được tốt lắm nhưng trên đường không có ngã rẽ nào, vốn dĩ lộ trình dự đoán là hai tiếng nhưng chỉ mất một tiếng rưỡi.
Có lẽ bởi vì hôm nay là cuối tuần nên các vị trí đỗ xe bên trong vườn bách thú đều chật kín, bọn họ đi vài vòng mới tìm được một vị trí để đỗ xe.
Sau khi xuống xe, Quý Thanh Dư đi qua phía của cô, nắm tay cô đi mua vé một cách tự nhiên. Hôm nay vườn bách thú có rất nhiều người, chính xác mà nói là có rất nhiều bạn nhỏ, phần lớn đều là gia đình ba người, bố mẹ dắt bạn nhỏ đến, thỉnh thoảng mới nhìn thấy một cặp tình nhân.
Xếp hàng mua vé có rất nhiều người, phía trước bọn họ còn ít nhất mười mấy người.
Hôm nay nhiệt độ tăng cao, tới gần giữa trưa mặt trời trên đỉnh đầu càng gay gắt, Vu Hạ sợ nóng, theo bản năng lấy tay che nắng nhưng hiệu quả không tốt lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!