Ngày hôm đó Vu Hạ không nhớ mình đã trở về nhà bằng cách nào, chỉ cảm thấy được Quý Thanh Dư nắm tay dắt đi, mà mỗi bước đi đều mềm nhũn như đang dẫm lên mây, cô nghĩ mình đang nằm mơ.
Cho đến tận sáng ngày hôm sau Vu Hạ nhìn thấy tin nhắn wechat mới được gửi đến—–
[Quý Thanh Dư: Chào buổi sáng bạn gái.]
Vu Hạ nhìn chằm chằm hai chữ "bạn gái" và xác nhận đúng người gửi, sau khi xác định đúng không phải là nằm mơ cô liền kéo chăn chùm kín đầu, cười ngốc nghếch.
Không qua bao lâu bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa.
Vu Hạ đang đắm chìm trong hưng phấn liền hoảng sợ, còn tưởng là Cố Noãn Dương quay lại liền theo bản năng nhấc chăn ngồi dậy khỏi giường quay về hướng cửa hô lên một câu: "Ai vậy?"
Nghe thấy âm thanh, người đứng bên ngoài của khẽ cười: "Mở cửa cho bạn trai của em đi."
Giọng nói người đàn ông hơi trầm, có lẽ là do mới vừa dậy chưa mở giọng nên âm cuối có chút hơi khàn.
Vu Hạ sửng sốt, nháy mắt liền nhận ra chủ nhân của giọng nói trái tim nhịn không được liền đập thình thịch. Cô luống cuống đứng đi dép lê rồi đứng dậy, bước được một nửa mởi biết đầu tóc mình đang bù xù và mặc đồ ngủ mickey......
"......"
Dừng lại hai giấy, Vu Hạ cởi nhanh đồ ngủ trên người mình, từ trong tủ lấy ra một chiếc váy hoa, dùng tốc độ nhanh nhất vào phòng vệ sinh rửa mặt thay quần áo. Sau khi rửa mặt xong cô lại nhìn vào trong gương chải tóc mình, may quá hôm qua vừa gội đầu xong.
Sau khi làm xong những việc này Vu Hạ nhìn vào gương cố gắng bình phục lại kích động trong lòng. Sau đó cô cào cào tóc để khiến tóc bồng bềnh hơn, khiến khuôn mặt trở nên nhỏ hơn.
Sau khi đã chuẩn bị xong Vu Hạ chậm rãi đi tới cửa, hít sâu hai hơi rồi đẩy cửa phòng ra.
Ngoài cửa.
Quý Thanh Dư mặc áo sơ mi trắng, trên cổ còn cởi bỏ hai cúc khuy, cổ áo mở rộng, áo sơ mi được nhét gọn gàng vào trong quần tây màu đen, hai chân dài thẳng tắp.
Bốn mắt nhìn nhau, Vu Hạ bỗng chốc không biết mở miệng như thế nào.
Thấy vậy ánh mắt của Quý Thanh Dư như có như không dừng trên khuôn mặt cô, giọng nói lười biếng: "Cuối cùng cũng chịu mở cửa cho bạn trai của em?"
Hai bên tai Vu Hạ đỏ bừng, nghiêng người tránh ra một bên, nhỏ giọng nói: "Anh... vào trong trước đi."
Vu Hạ nhìn thấy Quý Thanh Dư vẫn hơi khẩn trương một chút, nhất thời còn chưa kịp thích ứng thân phận bạn trai này. Trái lại Quý Thanh Dư gọi tiếng bạn gái một cách rất trôi chảy.
Quý Thanh Dư mang theo bữa sáng đi vào, đặt bữa sáng lên bàn, thấy Vu Hạ đang đi tới đứng thằng dậy nhìn qua: "Em vẫn chưa ăn sáng đúng không?"
Vu Hạ lắc đầu.
Trong lúc nói chuyện Quý Thanh Dư đã mở từng món bày ra bàn, ngửi thấy được mùi vụ quen thuộc Vu Hạ liền nhìn qua mấy thứ trên bàn.
Bánh bao chiên, đậu sốt tương còn có sữa đậu nành ngọt, mỗi loại đều có hai phần.
Sau một lúc Vu Hạ mới chớp mắt: "Sao anh biết em thích ăn bữa sáng cửa quán ăn này?"
Quý Thanh Dư: "Lần trước thấy em ăn ở bệnh viện liền nhớ thương hiệu trên bao bì."
Nói xong ánh mắt anh dùng trên mặt cô: "Làm sao vậy?"
Bệnh viện?
Đó là chuyện của một tháng trước, một tháng trước đó vì sao Quý Thanh Dư lại đặc biệt để tâm đến chuyện cô thích ăn cái gì?
Ngày hôm qua cô bị bất ngờ trước lời tỏ tình của Quý Thanh Dư nên chưa kịp nghĩ đến một việc, ví dụ như anh thích cô từ khi nào.
"Vu Hạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!