Chương 42: Chờ tôi, tôi sẽ đưa cậu về

Vu Hạ bỗng kinh ngạc, nhìn thấy quần áo trên người anh, đầu có chút mơ màng, chẳng lẽ vừa rồi cô mới thấy thực sự là anh.

Mặt khác, Quý Thanh Dư vẫn là bộ dáng thản nhiên như hồi đi học, cúi đầu nhìn cô cười cười: "Gặp tôi ở đây rất ngoài ý muốn?"

Vu Hạ mím môi lắc đầu: "Không."

Quý Thanh Dư nhìn cô vài giây, mở miệng: "Tới một mình?"

Vu Hạ: "Không, tới cùng với bạn."

Quý Thanh Dư tựa người vào cửa nghiêng đầu nhìn cô: "Bây giờ phải quay về tìm bạn cậu?"

Vu Hạ đứng tại chỗ, làn da có thể cảm nhận được vải của chiếc váy ẩm ướt đang dán vào người cô, với cái bộ dạng này quay lại chắc là không có khả năng.

Nghĩ một lát cô lắc đầu: "Không, quần áo bị ướt rồi, chắc là phải về nhà thay quần áo."

Nói đến quần áo, Vu Hạ theo bản năng kéo kéo cái áo khoác trên người cô: "Ừm...... áo khoác của cậu có thể cho tôi mượn được không, ngày mai giặt sạch tôi sẽ mang đến bệnh viện trả lại cho cậu."

Quý Thanh Dư rũ mắt nhìn cô nở nụ cười, trả lời câu hỏi: "Chờ tôi một lát, tôi đưa cậu về."

Vu Hạ nghĩ không muốn làm phiền anh nhiều, vừa định từ chối thì đột nhiên nghĩ đến khỏang cách từ quán bar này về nhà mình khó bắt được xe, dừng một lát, cô mím môi cảm ơn: "Vậy làm phiền cậu rồi."

Quý Thanh Dư mỉm cười, xoay người sải bước: "Không phiền."

Vu Hạ đi theo sau Quý Thanh Dư, vừa đi vừa gửi tin nhắn wechat cho Cố Noãn Dương.

[Vu Hạ: Ngại quá Dương Dương, tớ có chút việc cần phải ra ngoài nên đi về trước.]

Sau khi gửi wechat, Vu Hạ đợi mấy phút không thấy Cố Noãn Dương trả lời lại cất điện thoại vào trong túi áo khoác.

Xe của Quý Thanh Dư đỗ ở trước cửa quán bar, là một chiếc BMW nhìn qua rất xa xỉ, không rõ là bản nào, dù sao thì cô cũng không am hiểu về xe lắm.

Quý Thanh Dư dẫn đầu sải bước đi tới, mở cửa ghế lái ra ngồi vào, Vu Hạ đứng tại chỗ do dự một lát mới cất bước vòng qua đầu xe đi đến ghế sau. Dù sao thì quan hệ giữa cô và Quý Thanh Dư chưa thân thuộc tới mức ngồi ghế phụ lái.

Cũng không ngờ tới khi cô mở ghế sau ra, toàn bộ ghế sau chứa đầy đồ y tế cùng vài quyển sách y học, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

"......"

Vu Hạ đứng tại chỗ nhìn người ngồi trên ghế lái, Quý Thanh Dư cũng không có phản ứng gì, cứ thể như anh căn bản không để ý đến điều đó.

Qua vài giây.

Cô mím môi, lại đóng cửa ghế hàng sau lại, xoay người hướng đến ghế phụ lái.

Trên ghế lái, Quý Thanh Dư thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy hết hành động của Vu Hạ.

Khi nhìn thấy điều này, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, đột nhiên hôm nay cảm thấy có chút may mắn vì Chu Ngôn Hạ để đồ vật linh tinh ở ghế sau xe anh.

Nghĩ vậy Quý Thanh Dư liền lấy điện thoại ra tìm wechat của Chu Ngôn Hạ, bấm vào khung chat chậm rãi gõ vài chữ—–

[Cậu phải trả nợ trực đêm lần trước cho tôi]

Sau khi gửi xong, Quý Thanh Dư tiện tay nhét điện thoại vào túi quần, cùng lúc đó, ghế phụ lái bị người bên ngoài mở ra.

Quý Thanh Dư nghiêng đầu nhìn qua, so với lúc đi học, ngũ quan của cô xinh hơn rất nhiều, nét mũm mĩm của trẻ con đã biến mất, tóc xoăn nhẹ đã thay cho mái tóc dày thẳng lúc đầu. Khí chất cũng thay đổi rất nhiều, vô tình đã thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác.

Sau khi lên xe, Vu Hạ ngồi trên ghế phụ lái, đối với chuyện cỏn con vừa xảy ra không đề cập tới.

Thấy vậy Quý Thanh Dư liền cười không phát ra tiếng, tính cách vẫn giống hệt như trước kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!