Mà Vu Hạ ở trong phòng bệnh đối với tin đồn đang lan truyền bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Thời tiết buổi chiều cũng không tệ lắm, gió trong lành nắng chói chang, y tá đỡ Vu Hạ xuống dưới lầu ngồi trên ghế dài hơi nắng.
Đã lâu rồi chưa tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, hôm nay mới được cảm nhận ánh nắng Vu Hạ không nhịn được nhắc một câu: "Thà rằng phơi nắng còn hơn, mấy hôm nay nằm trên giường đến mốc rồi."
Nghe vậy y tá nhỏ không nhịn được cười: "Người sao có thể mốc được chứ!"
Nói xong đúng lúc y tá nhỏ ngẩng đầu lên vừa đúng lúc nhìn thấy Quý Thanh Dư từ trong đại sảnh đi ra, cô ấy "a" một tiếng: "Kia là bác sĩ Quý đúng không?"
Vu Hạ nhìn theo ánh mắt của cô ấy, quả nhiên thấy một dáng người quen thuộc.
Y tá nhỏ lại hỏi tiếp: "Cô Vu, cô là bạn học cùng lớp cấp ba của bác sĩ Quý đúng không?"
Chuyện này ở bệnh viện đã sớm không còn là bí mật, Vu Hạ gật đầu: "Ừm."
Nghe vậy y tá nhỏ liền phấn khích: "Thật ngưỡng mộ cô có thể trở thành bạn cùng học với bác sĩ Quý, có thể nói cho tôi biết dáng vẻ của bác sĩ Quý hồi cấp ba trông như thế nào không? Nhất định là rất đẹp trai, rất nhiều người theo đuổi đúng không?"
Nghe lời nói của cô ấy, Vu Hạ không lập tức trả lời ngay, giống như đang quay về hồi ức, đã từ rất lâu rồi cô không chủ động nhớ lại dáng vẻ của Quý Thanh Dư khi học cấp ba.
Qua một lát sau, Vu Hạ chậm rãi mở miệng: "Ừm... anh ấy hẳn là người nổi bật nhất trong trường, năm nào cũng đứng đầu, giáo viên và bạn học đều rất thích anh ấy."
"Wow."
Nghe Vu Hạ nói như vậy, trong mắt của cô y tá nhỏ càng sùng bái hơn: "Năm nào cũng đứng thứ nhất, thật lợi hại a! Vậy lúc Quý Thanh Dư vẫn còn đi học có phải rất đẹp trai không, khẳng định cũng có nhiều người theo đuổi anh ấy nhỉ?"
"Ừm." Vu Hạ nhẹ nhàng gật đầu: "Là rất đẹp trai."
Thiếu niên trẻ tuổi tràn đầy năng lượng hẳn là để nói về anh.
"Cô cùng bác sĩ Quý lúc còn học cấp ba chắc là quan hệ bạn bè rất tốt nhỉ?"
Vu Hạ hơi sửng sốt, quay đầu nhìn: "Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Ừm..." Y tá nhỏ nghĩ nghĩ: "Bởi vì chúng tôi chưa từng thấy bác sĩ Quý để tâm đến bệnh nhân khác giới nào như vậy cả."
Vu Hạ mím môi, trong lòng tràn ra một tia chua xót, nếu là mấy năm về trước, cô cũng có thể có những suy nghĩ giống với cô y tá này.
Nhưng hiện tại mọi chuyện đã khác, cô không còn ôm tâm tư nữa, nhìn về góc độ khác nhiều hơn trước. Mà cái gọi là "để tâm" như trong miệng cô y tá nói chẳng qua chỉ là Quý Thanh Dư có giáo dưỡng lương thiện mà thôi, không có ý tứ khác.
Giống như chai sữa ở thời cấp ba kia, nếu là một người khác Quý Thanh Dư cũng sẽ làm như vậy.
Sau khi thu hồi lại suy nghĩ, Vu Hạ cười cười: "Chẳng qua là bởi vì cùng học cho nên mới chiếu cố một chút mà thôi."
"Được thôi."
Y tá nhỏ gật gật đầu hỏi tiếp: "Vậy hồi cấp ba bác sĩ Quý có bạn gái không? Hoặc là có người mình thích gì đó?"
Vu Hạ rời tầm mắt, mấp máy môi: "Cái này tôi không biết, bởi vì chúng tôi thật ra không thân cho lắm."
"Hả? Soái ca và mỹ nữ như vậy mà không thân nhau sao?"
Y tá nhỏ cười cười: "Cô Vu xinh đẹp như vậy, cấp ba hẳn là có rất nhiều người theo đuổi đúng không?"
Nhớ tới chính mình hồi cấp ba, Vu Hạ lắc lắc đầu: "Lúc tôi còn học cấp ba không có gì thu hút cả, không thể so được với bác sĩ Quý."
Nói xong không đợi cô y tá nhỏ trả lời Vu Hạ liền nói trước: "Được rồi, tôi cũng có chút mỏi, chúng ta trở về đi."
–
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!