Giây tiếp theo, Cố Noãn Dương đang mải líu lo đột nhiên im lặng.
Qua vài giây, Cố Noãn Dương mới từ khiếp sợ bình tĩnh lại, máy móc quay đầu nhìn cô: "Cậu nói cái gì?"
"Bác sĩ hệ cấm dục kia chính là người cậu vẫn thích từ hồi cấp ba??"
Vu Hạ nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."
Cố Noãn Dương trầm mặc vài giây, sau đó kêu lên: "Vãi___"
"Chẳng trách cậu không có hứng thú với Trần Triệt và mấy anh chàng theo đuổi cậu trước đây, hóa ra là đã thấy qua cực phẩm!"
"......"
Vu Hạ: "Cũng đâu có khoa trương như vậy, trước đây là tớ yêu thầm anh ấy nhưng anh ấy không biết, huống chi hiện tại đã qua lâu như vậy nên càng không có khả năng."
"Được thôi." Cố Noãn Dương nghiêng đầu cười: "Tuy rằng tớ không thể hiểu được suy nghĩ của mấy cô gái nhạy cảm, nhưng cậu yên tâm tớ không nói cho người khác đâu!"
Vu Hạ gật đầu.
"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, tớ đi trước rồi ngày mai lại đến tới giúp cậu xuất viện, cậu nghỉ ngơi sớm một chút, có việc gì thì gọi điện cho tớ."
Vu Hạ: "Được, cậu đi đường cẩn thận."
Sau khi Cố Noãn Dương rời đi, Vu Hạ lại dựa vào thành giường sửa bản thảo thêm một lát nữa, sửa xong liền ngủ quên lúc nào không biết.
Có lẽ là hôm nay nhắc tới Quý Thanh Dư hơi nhiều nên khi ngủ cô lại mơ thấy chuyện phát sinh hồi cấp ba.
Lớp 11 năm ấy Hứa Điềm theo đuổi Quý Thanh Dư náo loạn một trận, thậm chí còn đến tai một vài giáo viên.
Một ngày nọ sau khi tan học, cô tình cờ nghe thấy bạn cùng học thảo luận về nhan sắc của Hứa Điềm.
"Biết gì chưa? Hoa khôi Trung học số 13 sát vách đang theo đuổi Quý Thanh Dư."
"Biết rồi, có vẻ như theo đuổi một thời gian rồi, hôm qua tớ còn thấy cô ấy cùng Quý Thanh Dư cùng nhau ăn cơm ở nhà ăn."
"Hả? Thật không? Ăn cơm cùng nhau ở nhà ăn, vậy có phải hay người họ đã ở bên nhau?"
"Ai biết được, nếu tớ có nhan sắc như Hứa Điềm tớ cũng sẽ công khai theo đuổi Quý Thanh Dư."
"Cô ấy không chỉ đẹp, dáng người cao hoàn hảo, nghe nói hình như cô ấy cao 1m7 nhưng lại gầy. Lần trước tớ nghe thấy một bạn học Trung học số 13 nói hôm kiểm tra sức khỏe cô ấy chỉ nặng 41kg."
"Vãi chưởng—gầy như vậy!!! Tớ phục, vừa cao gầy lại còn đẹp, khó trách người ta có thể theo đuổi giáo thảo!"
Người nói vô tình người nghe hữu ý.
Mặc đây chỉ là rảnh rỗi bàn chuyện sau giờ học nhưng lúc đó cô lại rất để tâm.
Lúc đó người cô chỉ cao hơn 1m6 một chút, thế nhưng cân nặng đã khoảng 45kg, bình thường cô hay mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình nên chưa bao giờ để ý đến dáng người mình.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, cô không biết điều gì khiến mình điên như vậy. Mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm trưa, bữa sáng đều là bánh bao hoặc bánh quy cho qua bữa, có thể chống đói là được, giữa trưa cũng ăn đồ ăn nhẹ và không ăn cơm tối.
Sau hơn một suy trì chế độ ăn kiêng, cùng với việc cường độ thức đêm học bài và những áp lực từ mọi hướng. Cô thành công giảm được 7,5kg.
Ngày đó khi cô bước ra từ nhà tắm chung của trường, nhìn thấy cân nặng của mình nhẹ hơn so với Hứa Điềm 1kg, lúc đó trong lòng cô vui vẻ vô cùng.
Nhưng kết quả của việc giảm cân chính là bài kiểm tra thể chất vào buổi sáng hôm sau. Vừa mới chạy xong 800m liền ngất xỉu, khiến mọi người đều rất sợ hãi.
Sau khi tỉnh lại mới biết là bởi vì thường xuyên không ăn cơm nên mới tụt huyết áp dẫn đến ngất xỉu. Trước khi đi bác sĩ của trường học còn dặn cô nhất định phải ăn cơm đúng bữa, đừng bao giờ ăn kiêng chỉ để giảm cân mà làm tổn thương cơ thể của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!