Bởi vì buổi sáng dậy sớm nên lúc Vu Hạ tỉnh ngủ đã là buổi chiều rồi.
Cô vừa mới mở to mắt không được bao lâu, di động bên cạnh gối liền vang lên, là Cố Noãn Dương gọi tới.
Cố Noãn Dương là bạn đại học cũng là bạn thân cùng phòng ký túc xá của Vu Hạ, trùng hợp nhà Cố Noãn Dương cũng ở Lâm Giang, nhưng là trước khi học cấp hai.
Sau khi tốt nghiệp Cố Noãn Dương trở về Lâm Giang, sau đó người nhà lại sắp xếp cô làm việc trong đài truyền hình. Sau khi Vu Hạ bị điều về đây, hai người lại được xếp chung một đội, bởi vì chuyện này nên Cố Noãn Dương rất vui vẻ.
Vu Hạ nhìn thoáng qua tên người gọi trên di động, sau đó ấn nút nghe: "Alo Dương Dương?"
Điện thoại vừa mới được kết nối, trong điện thoại liền truyền ra một âm thanh rất thân thiết: "Hạ Hạ sao cậu lại xảy ra tai nạn, có nghiêm trọng không, ở bệnh viện nào thế?"
Vu Hạ cười cười: "Không phải cậu tới Giang Thành phỏng vấn sao? Quay lại nhanh vậy?"
"Đừng nói nữa."
Ở đầu bên kia điện thoại Cố Noãn Dương không khỏi trợn mắt khi nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay: "Đáng ghét—–Tớ chưa bao giờ thấy một người đàn ông vô duyên như vậy, vẫn chỉ là một người mới nổi về khoa học công nghệ thôi! Bỏ đi bỏ đi, không nên đề cập đến nữa, Hạ Hạ cậu ở bệnh viện nào tớ qua thăm."
"Tớ ở Lâm Y."
Bệnh viện nhân dân số một Lâm Giang, tên gọi tắt là Lâm Y.
"Được, bây giờ tớ lái xe qua đó." Nói đến đây, Cố Noãn Dương lại bóc phốt: "Tớ nói với cậu, hôm nay tớ thực sự xui xẻo chết đi được, chưa kể đến vụ phỏng vấn, về đến nhà tớ mới phát hiện hôm qua xe mình bị người ta làm xước, camera lại trúng điểm mù, thật sự tức chết đi được!"
Điều kiện nhà Cố Noãn Dương không tồi, trong nhà làm kinh doanh. Sau khi cô tốt nghiệp trở về Lâm Giang, người nhà liền mua cho cô một chiếc Porsche để đi lại.
Cô một bên nói, Vu Hạ một bên an ủi, còn cùng nhau mắng người đã tông vào xe cô sáng nay, Cố Noãn Dương lúc này đã dễ chịu hơn: "Đúng rồi Hạ Hạ, cậu ăn cơm chưa? Đúng lúc tớ cũng chưa ăn, cậu muốn ăn gì tớ mang cho, hai chúng ta cùng nhau ăn."
Vu Hạ nghĩ vài giây: "Tớ muốn ăn lẩu tê cay!"
Vừa dứt lời đầu dây bên kia liền truyền đến một tiếng hét chói tai: "Tớ cũng muốn!! Vậy tớ sẽ đi mua lẩu tê cay ở quán lẩu Tứ Xuyên mà chúng ta hay đi kia mua qua cho cậu."
Vu Hạ: "Được! Chờ cậu! Tiện đường mua cho tớ một cốc dương chi cam lộ của Cổ Minh nhé cảm ơn cậu~"
Cố Noãn Dương cười: "Không thành vấn đề! Chờ tớ nửa tiếng!"
Nói xong hai người lại trò chuyện thêm vài câu, Vu Hạ cho cô số phòng sau đó cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Vu Hạ lại dùng điện thoại sửa bản thảo một chút, vừa sửa vừa đợi Cố Noãn Dương đến. Không qua bao lâu, wechat liền hiện ra tin nhắn, là Trần Triệt gửi tới hỏi cô đã tỉnh ngủ chưa, buổi tối muốn ăn gì để anh mang qua.
Vu Hạ nhìn lướt qua rồi cúi đầu trả lời: Không cần đâu, Cố Noãn Dương sẽ mang đồ ăn cho tớ.
Tin nhắn gửi đi chìm xuống đáy biển, Vu Hạ đợi một lát không thấy tin nhắn trả lời cũng không tiếp tục chờ nữa.
Cô biết đội của Trần Triệt gần đây tiếp nhận một vụ án khó, nghi phạm có khả năng phản điều tra mạnh mẽ, Vu Hạ cũng không muốn vì chuyện nhỏ của mình mà ảnh hưởng đến thời gian quý báu của Trần Triệt, cũng không muốn làm phiền đến anh.
Sau khi rời khỏi wechat, Vu Hạ lại mở wps ra sửa bản thảo, sửa được một phần ba thì Cố Noãn Dương cầm lẩu tê cay và dương chi cam lộ đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trên chân phải cô bó thạch cao liền kêu lên: "Ôi mẹ ơi! Đến mức phải bó thạch cao luôn á?"
"......"
Phản ứng của Cố Noãn Dương nằm trong dự đoán của cô, cô nương này cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi có chút...... khoa trương.
Vu Hạ cười dịu dàng: "Không sao, chỉ là bị nứt xương nhẹ, nếu không có gì thì mai được xuất viện, bó thạch cao mấy ngày là khỏi."
Cố Noãn Dương buông đồ trên tay, nhìn chằm chằm vào lớp thạch cao trên chân phải cô, cuối cùng mới chớp mắt nhìn cô: "Thật không đó?"
Vu Hạ: "Thật, tớ lừa cậu làm gì!"
Nói xong Vu Hạ bị hương thơm của lẩu tê cay thổi qua làm bụng réo lên: "Nhanh nhanh nhanh, giúp tớ lấy cái bàn nhỏ kia đặt lên giường, tớ đói sắp chết rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!