Chương 32: (Vô Đề)

Kết thúc phần vườn trường

Tối đó Trương Nguyệt Như bởi vì thi thử đợt ba làm bài không tốt mà bị giáo viên tiếng anh gọi vào văn phòng trách mắng một chút. Sau khi trở về liền hoàn toàn quên mất chuyện buổi tối gặp Vu Cường.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lương Tư Kì lấy ra vài tờ báo có in lệnh truy nã phân phát cho mọi người cùng xem. Có rất nhiều người vây quanh bàn học của Lương Tư Kì, không biết có bao nhiêu người thật sự quan tâm Lương Tư Kì, đại đa số hầu như là chưa từng nhìn thấy lệnh truy nã trông như thế nào nên mới tò mò mà thôi.

Khi tờ báo đến bàn Trương Nguyệt Như, Trương Nguyệt Như nhìn thoáng qua bức ảnh truy nã, trên tờ truy nã còn đề thêm một hàng chữ nhỏ:

"Có phần thưởng lớn, báo đúng sẽ có thưởng."

Cùng lúc đó, trái tim của cô ta cũng vô thức đập điên cuồng.

Cô đã gặp người trên này, mới vừa ngày hôm qua.

Cô ta theo bản năng nhìn về phía chỗ ngồi của Vu Hạ, nhưng hiện tại chỗ ngồi đó đang trống không.

Không qua bao lâu Ngô Thái Ngọc liền tiến vào phòng học, theo sau còn có Vu Hạ đang ôm một tập đề thi.

Nhìn thấy trong phòng học hỗn loạn, Ngô Thái Ngọc cau mày: "Chuông vào lớp đã kêu từ lâu rồi, các em làm gì mà còn chưa quay về chỗ ngồi của mình, sắp thi đại học rồi các em đều có thể đạt 705 sao?"

Ngô Thái Ngọc phát hỏa, phía dưới lặng im như tờ, mọi người cẩn thận giấu tờ báo vào trong ngăn bàn. Tiết học này không ai nguyện thêm dầu vào lửa, thành thành thật thật cúi đầu tự xem sách.

Hôm nay Tống Dao xin phép nghỉ học, giữa trưa sau khi tan học Vu Hạ định đi mua cơm một mình.

Mới vừa xuống dưới tầng, đối diện liền thấy Trương Nguyệt Như cúi đầu đi tới: "Vu Hạ, người nhà cậu đang chờ cậu ở trước cổng trường."

Nói xong không đợi Vu Hạ phản ứng, Trương Nguyệt Như liền vội vàng chạy đi.

Vu Hạ ngẩng đầu nhìn bóng dáng chạy đi của Trương Nguyệt Như, cảm thấy có chút kỳ quái, sao Vương Nguyệt Mai đột nhiên lại tới tìm cô? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của Vu Cường?

Trái tim cô đập hoảng loạng, sắp thi vào đại học rồi, qua một tháng nữa là cô được giải thoát rồi, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Vu Hạ yên lặng cầu nguyện trong lòng, một bên gọi điện thoại cho Vương Nguyệt Mai, một bên chạy ra hướng cổng trường.

Vì đúng thời gian đang nghỉ trưa nên cổng trường có rất nhiều người, nhìn xung quanh toàn là học sinh mặc đồng phục của Nhất trung, Vu Hạ nhìn một vòng xung quanh đám người cũng không thấy bóng dáng của Vương Nguyệt Mai.

Cùng lúc đó trong điện thoại truyền ra âm thanh thuê bao lạnh như băng: "Xin lỗi, người nhận tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."

Vu Hạ nhíu mày, cúi đầu nhìn di động, sau đó cúp điện thoại.

Cô bước vài bước về phía cổng, chờ cổng trường ít người hơn cô lại nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Vương Nguyệt mai liền định quay trở về.

Vừa mới xoay người, Vu Hạ chợt nghe thấy tiếng gọi cô từ đằng sau—–

"Vu Hạ."

Vu Hạ lập tức dừng bước.

Âm thanh lọt vào tai trong nháy mắt, cô mơ hồ liền nhận ra chủ nhân của giọng nói này. Máu trong người Vu Hạ bỗng chốc đọng lại, cảm giác hoảng sợ đã lâu không gặp đột nhiên lan khắp toàn thân.

Cô chậm rãi xoay người, không thể tin được nhìn người đàn ông đang cách cô khoảng hai mét, vô số hồi ức đau khổ lập tức tràn vào tâm trí cô.

Đã hơn hai năm kể từ lần cuối cô gặp Vu Cường.

Vu Hạ sững sờ tại chỗ, hai chân đột nhiên mất đi sức lực, không thể chuyển động dù chỉ một bước. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Vu Cường đang từng bước từng bước một tiến lại gần cô.

Ngay lúc Vu Cường cách cô khoảng một mét, xung quanh đột nhiên vang lên một trận còi báo động dồn dập. Cùng lúc đó Vu Hạ thấy cảnh sát mặc đồng phục lao ra từ bốn phương tám hướng khống chế đè Vu Cường trước mắt cô.

Vu Cường bị cảnh sát ghìm chặt trên mặt đất, giãy dụa ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn cô chửi ầm lên: "Vu Hạ con sói mắt trắng này, mày dám gọi cảnh sát! Tao biết mày khốn nạn giống như mẹ mày đều là loại gái/điếm/thối!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!