Chương 3: (Vô Đề)

Vu Hạ lơ đãng trong tiết học đầu tiên, giống như bất thình lình, như choáng ngợp trước cuộc hội ngộ bất ngờ, thẳng đến lúc chuông báo tan học vang lên cô mới giật mình nhìn vào số chữ ít ỏi ghi chép trên quyển vở, mà nội dung tiết học còn nhiều hơn thế này nữa.

Nhìn thấy những chỗ trống trong quyển vở, Vu Hạ yên lặng thở dài.

Đúng lúc này, nữ sinh bàn trước tên Tống Dao quay đầu nhìn quyển vở của cô: " Có phải cậu vẫn chưa có sách giáo khoa không? Hai môn bắt buộc đều là hình học không gian, không có giáo trình thì không thể học được, tớ cùng cậu xuống văn phòng giáo viên lấy đi."

Vu Hạ lần đầu tiên gặp Tống Dao, đích thị là một cô gái xinh đẹp lại nhiệt tình. Lớp học cũ của cô cũng có những bạn nữ xinh đẹp nhưng lại không ở chung được, hơn nữa các cô gái xinh đẹp chỉ chơi cùng nhau nên khiến cho cô ảo tưởng rằng nữ sinh xinh đẹp đều mắt cao hơn đỉnh đầu.

Vu Hạ gật đầu cười: "Được, vậy cảm ơn cậu."

Tống Dao cười thoải mái: "Cảm ơn cái gì, đều là bạn cùng lớp, hơn nữa tớ cảm thấy cậu rất hợp ý với tớ, tớ cảm thấy chúng ta có thể trở thành bạn tốt của nhau!"

Vu Hạ không giỏi giao tiếp cho lắm, vì có thể vượt qua kì thi, từ trước ở trường đều vùi đầu vào đọc sách, bạn cùng học thì đều là quen biết sơ qua, người bạn tốt duy nhất chỉ có người lớn lên từ nhỏ cùng với cô là Trần Triệt.

Không đợi Vu Hạ nói chuyện, Giang Bình Dã ngồi cùng bàn với Tống Dao liếc mắt, hừ cười: " Cũng không phải lúc trước cậu cùng Lương Tư Kì đấm đá nhau, lại nói cậu tin vào siêu hình học bao giờ vậy?"

Nhà Giang Bình Dã và Tống Dao là thế giao, hai người quen nhau từ nhỏ, hơn nữa bình thường Giang Bình Dã là người không quan tâm đến ai, nói gì cũng đều không cố kị, thường xuyên khiến Tống Dao phát cáu.

Tống Dao nghiến răng trợn mắt, sau đó đưa khuỷu tay ra huých: "Không nói chuyện khiến cậu nghẹn chết sao?"

Giang Bình Dã nhún vai không nói chuyện, chân dài cà lơ phất phơ gác lên ghế, ra hiệu: "Mời ngài", nói tiếp công chúa sẽ lại tức giận, anh hôm nay còn có việc, không rảnh dỗ cô, chỉ đùa giỡn thôi.

Vu Hạ nhìn hai người cãi cọ qua lại không nhịn được bật cười.

Phản kích Giang Bình Dã xong, Tống Dao đứng dậy kéo Vu Hạ đi ra ngoài: "Đi thôi, đến văn phòng giáo viên lấy sách."

Vu Hạ gật đầu, hai người theo hướng của lớp đi ra.

Vu Hạ thuận miệng nói: "Cậu và bạn cùng bàn có quan hệ rất tốt nha."

Tống Dao hơi mất tự nhiên, chớp mắt một cái, lập tức khinh bỉ: "Cũng coi như vậy đi."

Nói xong, Tống Dao tiếp tục nói tiếp: "Vẫn là bạn cùng bàn của cậu tốt hơn, trông cậu ấy có vẻ kiêu ngạo nhưng đối với bạn bè rất tốt."

Nhắc tới Quý Thanh Dư, trái tim Vu Hạ như bị một cái gì đó gõ nhẹ vào.

Cô mấp máy môi dưới, dùng hết dũng khí làm như lơ đãng hỏi: "Cậu cùng cậu ấy rất quen thuộc sao?"

Tống Dao gật đầu: "Tớ cùng Giang Bình Dã và Quý Thanh Dư học cùng lớp với nhau từ trường cấp hai, chẳng qua là do tớ vận khí tốt, hai người bọn họ thành tích học tập rất tốt đều là học bá."

Vu Hạ cụp mắt xuống, hóa ra cậu ấy lại ưu tú như vậy.

Trong hành lang gió thổi hơi lạnh, suy nghĩ của Vu Hạ cũng bay theo chiều gió.

Thấy Vu Hạ không phản ứng, Tống Dao cười: "Chờ lát nữa trở về, tớ giới thiệu cậu với các cậu ấy."

Vu Hạ cụp mắt xuống, cô thừa nhận, trong lòng cô có chút mong chờ. Qua vài giây, cô gật đầu chân thành mở miệng nói: "Cảm ơn cậu Tống Dao."

"Không cần khách khí, tới văn phòng rồi, chúng ta vào thôi."

Đối với lời nói của Giang Bình Dã, Quý Thanh Dư từ chối cho ý kiến, thẳng đến khi Tống Dao cùng Vu Hạ rời đi, cậu mới từ trên bàn đứng dậy, mắt hơi rũ xuống, khóe mắt hồng hồng, một bộ dáng ngủ không đủ giấc.

Thấy thế, Giang Bình Dã liếc cậu một cái, tựa vào trên ghế cười nói: "Cậu hôm qua lại chơi game cả đêm?"

Quý Thanh Dư nhìn cậu một cái: "Chơi game cái rắm, tôi học bài."

Giang Bình Dã như nghe được một cái gì đó không thể tin được, hừ cười: "Quý đại thần cũng cần thức đêm học sao? Cậu đây là muốn quyết tâm cuốn chết chúng tôi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!