Kỳ thi giữa kỳ đến như dự kiến.
Với thành tích của kỳ thi cuối tháng, lần này Vu Hạ theo thường lệ được phân vào phòng thi đầu tiên, cùng phòng thi còn có Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã.
Thí sinh vào phòng thi là 30 học sinh đứng đầu lớp, phòng thi hoàn toàn dựa trên thành tích cuối cùng của kỳ thi, Vu Hạ ngồi chỗ số 3, ở giữa có Quý Thanh Dư và hai nam sinh khác.
Môn thi cuối cùng là môn Toán, có lẽ nhờ có Quý Thanh Dư giúp đỡ nên bài thi Toán lần này so với lần trước thuận lợi hơn rất nhiều.
Thời gian làm bài vừa mới chấm dứt, mọi người bắt đầu nhỏ giọng trao đổi đáp án trắc nghiệm.
Đợi cho giáo viên giám thị rời đi, Giang Bình Dã đã liền tiến lại đây: "Lão Quý, câu cuối cùng cậu chọn gì?"
Quý Thanh Dư suy nghĩ vài giây: "B."
"Hả?" Giang Bình Dã bỗng chốc suy sụp: "Không phải chứ, tôi tính ba lần rồi đều ra C, cậu có nhớ nhầm không vậy?"
Quý Thanh Dư giương mắt nhìn qua: "Không tin thì hỏi Vu Hạ."
Bỗng dưng bị cue ra chỗ mình Vu Hạ hơi sửng sốt, sau đó gật gật đầu: "Là B."
Giang Bình Dã: "......"
Không đợi cậu nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gọi: "Quý Thanh Dư, có người tìm."
Vu Hạ theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc thấy Hứa Điềm đang đứng ở cửa.
Ở trong một chỗ toàn học sinh mặc đồng phục xanh trắng bình thường, Hứa Điềm mặc chiếc áo khoán len màu vàng lông ngỗng toàn thân nổi bật.
Cùng lúc đó, những người khác trong phòng học cũng nhìn thấy Hứa Điềm đứng ngoài cửa.
Mỹ nữ luôn là tâm điểm của mọi cuộc trò chuyện, nhất là những người đẹp như Hứa Điềm.
"Này, nữ sinh đứng ngoài cửa kia có phải chính là hoa khôi của Trung học số 13 bên cạnh không?"
"Chắc chắn là đúng rồi, không nghe thấy người ta mới nói là tìm Quý Thanh Dư sao?"
"Ôi mẹ ơi, không hổ là hoa khôi, dáng vẻ cũng quá đẹp rồi, vừa cao vừa gầy, nhìn xem đôi chân của cô ấy nhỏ vậy, tớ đoán khoảng 40kg đi!"
"Vãi chưởng—40kg, cô ấy chắc cũng cao khoảng 1m7 đi? 1m7 mà 40kg, dáng người ma quỷ gì đây a a a! Thật ghen tị."
"Điều đáng ghen tị nhất không chỉ là gầy, người ta không chỉ gầy mà dáng người còn hoàn hảo! Cái gì cũng đều có đủ!!"
"Cậu bị sao vậy? Càng nói càng màu mè!?"
"Được rồi được rồi, đi nhanh đi, đợi lát nữa cánh gà Coca trong nhà ăn bị người ta lấy hết bây giờ."
"......"
Vu Hạ mím môi, thu hồi tầm mắt, sau đó theo bản năng nhìn về phía Quý Thanh Dư.
Quý Thanh Dư ngẩng đầu nhìn về hướng cửa sau đó liền đứng dậy đẩy ghế đi ra ngoài.
Ngày đó là lần cuối cùng Vu Hạ gặp Hứa Điềm lúc còn là học sinh, rất lâu về sau cô mới biết được Hứa Điềm bị trong nhà sắp xếp cho đi nước ngoài du học. Hôm nay đến gặp riêng Quý Thanh Dư là để nói lời tạm biệt.
Giang Bình Dã đã quen với việc Hứa Điềm đến tìm Quý Thanh Dư, cậu đứng dậy vỗ vai Vu Hạ: "Đi thôi, đi tìm Tống Dao cùng đi nhà ăn ăn cơm, hôm nay thứ ba nhà ăn có cánh gà Coca."
Dừng một chút, Vu Hạ mới hỏi thử: "Vậy còn Quý Thanh Dư? Không đợi cậu ấy sao?"
"Haizz." Giang Bình Dã khoát tay: "Không cần chờ cậu ấy, trưa nay bị vị kia quấn lấy cậu ấy chắc không trở về được rồi, chúng ta tự đi ăn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!