Chương 24: (Vô Đề)

Cô chưa từng nghe thấy giọng Quý Thanh Dư lạnh lùng như lúc này, biết cậu lâu như vậy, Quý Thanh Dư cũng chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với cô.

Vào lúc này, cô giống như nghe thấy thứ gì đó đang sụp đổ.

Đầu Vu Hạ bỗng trống rỗng, cổ họng khô khốc khó chịu, chóp mũi hơi cay cay, giọng nói có chút không lưu loát: "Xin lỗi......"

Nhưng Quý Thanh Dư không cho cô cơ hội giải thích, cầm bức thư xoay người đi ra ngoài phòng học.

Nhìn thấy bóng dáng Quý Thanh Dư, chóp mũi Vu Hạ đột nhiên đau xót, bóng dáng trong ánh mắt cũng hiện mơ hồ cho đến lúc không thấy.

Là cô xen vào chuyện của người khác nên không thể đổ lỗi cho người khác.

Quý Thanh Dư hiện tại hẳn là rất ghét cô.

Trong phòng học, Vu Hạ như bị đông cứng, đứng im một chỗ rất lâu vẫn chưa thể tỉnh.

Đến khi tan học buổi tối, ngoại trừ bản thân Vu Hạ, không ai phát hiện ra cô và Quý Thanh Dư có gì khác thường. Sau khi tan học, cô vẫn như thường lệ nói tạm biệt với Tống Dao, sau đó ở lại lớp học tiết tự học của học sinh nội trú, kết thúc liền quay về ký túc.

Sau khi Quý Thanh Dư trở về cũng không nói gì nữa, thậm chí không khác gì ngày thường, phong thư màu hồng nhạt kia cũng không thấy nữa. Chỉ có Vu Hạ biết chính mình đã phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn.

Vào ban đêm, Vu Hạ nằm trằn trọc trên giường. Khi cô mở mắt ra, ánh trăng xuyên qua khe hở của rèm rọi xuống chân cô.

Cô lặng lẽ nhìn ánh trăng kia.

Trăng đêm nay có lẽ rất tròn, cũng rất sáng, nhưng không biết ánh trăng đêm nay chiếu sáng cho ai.

Vu Hạ suy nghĩ một hồi lâu, vẫn quyết định muốn xin lỗi Quý Thanh Dư.

Cô mở điện thoại ra nhắn tin, tìm thấy ghi chú "9" trong danh bạ, sau đó ấn vào cuộc thoại cẩn thận gõ chữ, gõ xong liền xem thật kỹ rồi cẩn thận chỉnh sửa từng chữ. Lặp đi lặp lại hơn chục lần nhưng cô vẫn cảm thấy không hài lòng.

Rồi sau đó đột nhiên không bình tĩnh lại xóa hết đi.

Cuối cùng, chỉ gõ ba chữ vào cuộc đối thoại——

[Thật xin lỗi]

Cô nhìn thời gian, đã 12 rưỡi đêm rồi lại đi nhắn tin cho cậu ấy, có phải sẽ ảnh hưởng cậu ấy nghỉ ngơi không? Hay là ngày mai gặp mặt xin lỗi có lẽ sẽ chân thành hơn?

Vu Hạ thật sự rất chán ghét tâm trạng rối rắm lúc này, cô vô thức đặt điện thoại trên chăn, không nghĩ sẽ vô tình chạm vào nút gửi. Qua vài giây điện thoại liền rung lên, cô mới cầm lên xem, trên màn hình xuất hiện bốn chữ lớn chói lọi—-

Đã gửi thành công

"............."

Vu Hạ ảo não, bắt đầu gãi tóc một phen, thôi xong.

Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên Vu Hạ làm khi tỉnh dậy đó là cầm điện thoại xem Quý Thanh Dư có trả lời tin nhắn không.

Kết quả, hộp thư rỗng tuếch.

Trong lòng cô cũng trở nên vắng vẻ.

Lúc Vu Hạ đến phòng học, trong phòng chỉ có lẻ tẻ vài người, qua 6h40, trong lớp học lục đục nhiều người đến hơn, nhưng vị trí bên cạnh chỗ cô vẫn trống không.

Nếu cô nhớ không nhầm, từ trước đến giờ Quý Thanh Dư đều tới lúc 6h40.

Vu Hạ lại bỏ điện thoại ra kiểm tra một lần nữa, vẫn không có tin nhắn như trước, cô nhìn sang chỗ bên cạnh rồi yên lặng thở dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!