Chương 22: (Vô Đề)

Vu Hạ không nhớ mình nhận số tiền kia như thế nào, cũng không biết đi đến cửa hàng tiện lợi như thế nào.

Thẳng đến khi mua xong chai nước nhỏ đi ra, bước chân cô vẫn mơ hồ, rung động trong lòng vẫn chưa bình tĩnh lại.

Vừa nãy trong sân bóng rổ xung quanh có rất nhiều nữ sinh đưa khăn lau mặt và nước cho Quý Thanh Dư, nhưng anh đi xuyên qua đám đông, cô đơn đứng trước mặt cô.

Vu Hạ không đè xuống được suy nghĩ lung tung.

Vừa mới ra khỏi cửa hàng tiện lợi liền gặp được Trần Triệt cũng đang đi tìm cô.

Thấy cô, Trần Triệt kêu một tiếng: "Vu Hạ."

Vu Hạ ngẩng đầu lên nhìn, mặc dù đang ở Trung học số 13 tình cờ gặp Trần Triệt cũng không phải chuyện ngoài ý muốn, nhưng cô vẫn bị bất ngờ.

Thấy thế Trần Triệt đi đến bên cạnh cô: "Vừa nãy ở sân bóng rổ thấy bạn của cậu, cô ấy nói cậu đến cửa hàng tiện lợi nên tớ tới đây thử xem."

Nói xong Trần Triệt rũ mắt nhìn hai chai nước Vu Hạ đang cầm ở tay: "Tới cổ vũ cho đội bóng rổ của trường cậu sao?"

"Ừm." Vu Hạ gật đầu trả lời, "Cậu cũng vừa mới ở sân bóng rổ sao?"

Trần Triệt: "Không, vừa mới tan học nên đi xuống sân bóng rổ xem náo nhiệt, trùng hợp gặp bạn của cậu nên nghĩ chắc cậu cũng tới xem."

"Đi thôi."

Trên tay Vu Hạ vẫn cầm nước của Quý Thanh Dư, cô cũng không định nói với Trần Triệt: "Tớ đi trước, còn phải đưa nước cho bạn nữa."

"Đi." Ánh mắt Trần Triệt dừng lại ở chai nước trên tay Vu Hạ: "Vừa đúng lúc tớ cũng muốn ra sân bóng rổ, đi cùng đi."

Vu Hạ gật đầu: "Được."

Tới sân bóng rổ, hiệp thứ 2 vẫn còn chưa bắt đầu, Tống Dao đang đứng ở cửa chờ cô, thấy cô và Trần Triệt cùng trở về, ánh mắt Tống Dao dừng trên hai người họ vài giây sau đó nhận lấy hai chai nước trên tay Vu Hạ.

Rất ân cần nói: "Các cậu nói chuyện đi, việc đưa nước cứ giao cho tớ!"

Nói xong Tống Dao chớp mắt với Vu Hạ, giơ tay lấy chai nước trên tay cô rồi xoay người đi vào sân bóng rổ.

Thấy thế Vu Hạ mở miệng gọi cô ấy lại: "Tống Dao."

"Sao vậy?" Tống Dao quay lại nhìn cô.

Vu Hạ tiến lên hai bước, lấy tiền từ trong túi áo khoác ra: "Vừa mới mua nước còn thừa, cậu giúp tớ trả lại cho Quý Thanh Dư nhé."

"Không thành vấn đề."

Nói xong Tống Dao giơ tay ra hiệu "oke" rồi xoay người chạy đi.

Sau khi Tống Dao rời đi chỉ còn lại hai người là Vu Hạ và Trần Triệt, không khí ngại ngùng lúng túng, cô ngẩng đầu nhìn vào sân bóng rổ thấy vài nam sinh đang dựa vào nhau cười đùa, sợ anh quay đầu nhìn thấy cô.

Dù biết là mình suy nghĩ nhiều nhưng cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Nhưng Vu Hạ không biết rằng tầm mắt Trần Triệt vẫn nhìn theo Tống Dao, đến khi nhìn thấy Tống Dao đưa nước cho Quý Thanh Dư mới coi như không có chuyện gì thu hồi lại tầm mắt.

Chốc lát cậu lại giương mắt lên một lần nữa, tầm mắt dừng ở một nơi nào đó trong sân bóng rổ, lãnh đạm nói: "Bạn của cậu khá thú vị."

Nghe vậy Vu Hạ ngẩng đầu nhìn: "Cậu đang nói Tống Dao hả?"

Trần Triệt cúi đầu nhìn cô một cái, không trả lời.

Vu Hạ giải thích: "Tống Dao có chút hiểu lầm về quan hệ của chúng ta, tớ sẽ tìm cơ hội giải thích với cậu ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!