Chương 20: (Vô Đề)

Lấy lại tinh thần, Vu Hạ kéo ghế ra ngồi xuống, dùng giọng nhẹ nhàng nói tổng điểm của mình: "630."

Vừa dứt lời, Tống Dao không nhịn được liền cười ra tiếng nhìn bộ mặt tuyệt vọng của Giang Bình Dã, Vu Hạ nhất thời bối rối.

Cô nhìn Quý Thanh Dư, người bình thường nhất trong ba người: "...... Có chuyện gì vậy?"

Quý Thanh Dư trên mặt lộ ra vẻ đúng như trong dự đoán, vẻ mặt thoải mái dựa vào ghế phía sau lưng, nhẹ nhàng "à" một tiếng, sau đó cười nhạt mở miệng: "Không sao, có người muốn tự kỉ."

Vu Hạ: "......"

Rất nhanh, Ngô Thái Ngọc đã in bảng điểm đưa cho Vu Hạ phát cho mọi người, sau khi nhìn xong bảng điểm, mọi người ríu rít bàn luận. Ngoại trừ Quý Thanh Dư được 705 điểm, điểm khiến mọi người đáng chú ý nhất là Vu Hạ đứng thứ ba toàn trường.

Ngoại trừ chức lớp trưởng ra thì bình thường Vu Hạ ở trong lớp rất khiêm tốn, cũng rất ít nói, nói trắng ra là không có điểm gì để nhớ. Cho nên sau khi mọi người xem xong thứ tự bảng điểm, đều không nhịn được kinh ngạc một lúc lâu.

Sau đoạn họp lớp, Ngô Thái Ngọc lại giải thích ngắn gọn một số vấn đề an toàn trong kỳ nghỉ lễ tháng 10 dài hạn, cũng như sắp xếp lại chỗ ngồi của mọi người sau kì thi tháng.

Đang nói, Tống Dao quay đầu lại nhỏ giọng nói: "Hạ Hạ, cậu có biết cô Ngô định sắp xếp chỗ ngồi như thế nào không? Thật hy vọng vẫn có thể cùng cậu ngồi bàn trước bàn sau."

Vu Hạ cười cười: "Đúng vậy."

Nhìn bảng điểm trên tay, Tống Dao thở dài, cố tình giả vờ "ư ư" hai tiếng: "Lần này tên của tớ xếp ở thứ 18, đoán chừng cũng bị chuyển lên chỗ giữa rồi hu hu."

Vu Hạ nhẹ nhàng chớp mắt: "Sao cậu biết?"

"Bởi vì trước kia đã từng sắp xếp như vậy." Nói xong, bỗng nhiên Tống Dao nhớ đến cái gì đó, nhỏ giọng nói: "Đúng rồi Hạ Hạ, trước kia chỗ ngồi thường là lớp trưởng sắp xếp theo bảng điểm, lần này chắc là cậu và cô Ngô cùng xếp."

Nghe vậy Vu Hạ bất ngờ, chớp chớp mắt.

Trong nháy mắt đầu cô hiện lên sự bất ngờ không phải là mình được xếp chỗ ngồi, mà là nếu cô được xếp chỗ ngồi thì cô còn có thể tiếp tục được xếp ngồi cùng Quý Thanh Dư không?

Suy nghĩ này hiện lên trong đầu cô thoáng chốc, sau đó giây tiếp theo bị cô xua tan đi.

Yêu thầm là vở diễn của một người, khả năng xếp chỗ ngồi cũng không chỉ liên quan đến một mình cô, nhỡ đâu Quý Thanh Dư không muốn thì sao?

Nếu là như vậy, rất có thể đây là vài phút cuối cùng cô ngồi chung với Quý Thanh Dư.

Nghĩ vậy, mây mù trong lòng Vu Hạ lại đọng lại một lần nữa.

Tống Dao thoát khỏi những suy nghĩ rất nhanh, vừa nãy còn rối rắm chuyện chỗ ngồi, bây giờ đã nghiên cứu xem tan học đi ăn cái gì.

"Hạ Hạ, tan học chiều nay cậu có việc gì không?"

Thu lại suy nghĩ, Vu Hạ lắc đầu: "Không vó việc gì."

Nghe vậy Tống Dao vui vẻ chớp mắt: "Tốt quá rồi, chúng ta cùng đi ăn lẩu tê cay của quán kia ở cổng trường học đi!"

Ngày đó khi thi xong vốn dĩ cũng dự định đi ăn lẩu tê cay kia, chẳng qua đột nhiên xuất hiện ra Trần Triệt làm hỏng kế hoạch nên hôm đó không thể cùng bọn Tống Dao đi ăn được.

Nghĩ vậy Vu Hạ liền gật đầu: "Được nha, tớ cũng đang không biết tối nay sẽ ăn gì!"

Vu Hạ nói lời này là thật, bởi vì ngày mai được nghỉ nên hôm nay không có tiết tự học cho học sinh nội trú vào buổi tối. Hơn nữa nhà trường quy định trước 6h30 tối phải dọn phòng, ký túc xá cho phép về nhà nghỉ lễ, điều đó có nghĩa là cô sẽ phải trở về ở ngõ Thanh Bình.

Bởi vì phải dọn phòng ký túc xá trong thời gian ngắn cho nên Vu Hạ chưa kịp nói cho Vương Nguyệt Mai chuyện tối nay về nhà ngủ.

"Được nha!" Tống Dao nhỏ giọng vỗ tay: "Lần trước không phải do cậu đột nhiên có việc cần đi sao, chỉ có tớ và Quý Thanh Dư nên chán lắm, bọn tớ liền quay về nhà. Lần này đủ người, Giang Bình Dã cũng không có việc, chờ tan học bốn người chúng ta cùng đi."

Vu Hạ mím môi gật đầu, đối với Vu Hạ mà nói, ăn gì không quan trọng, quan trọng là ăn cùng với ai.

Nếu nhất định tháng 11 quay lại không thể ngồi cùng bàn với Quý Thanh Dư được nữa, vậy thì cô đương nhên phải tận dụng cơ hội ít ỏi này để ở gần Quý Thanh Dư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!