Suốt cả đường Vu Hạ cầm theo chai nước Bắc Băng Dương lạnh trở về nhà, lúc về đến nhà thì trời đã tối rồi, cô đẩy cửa vào thì thấy Vương Nguyệt Mai ngồi ở bàn tròn phòng đợi cô.
Theo bản năng cô liền giấu chai nước ra phía sau, lên tiếng:
" Mẹ".
" Con còn biết đường trở về à? Con đi đâu mà mẹ gọi điện thoại cho con nhiều lần sao không được? Bản lĩnh lớn rồi phải không, nói con mấy câu mà đã học cách ra khỏi nhà rồi sao?"
Vu Hạ cụp mắt, cúi đầu giải thích:
" Con không có, con… chỉ là đói bụng nên đi ra đầu ngõ ăn một bát mì."
Có lẽ thấy thái độ nhận sai thành thật của Vu Hạ nên sắc mặt của Vương Nguyệt Mai cũng dịu xuống một ít, bà liếc mắt nhìn Vu Hạ:
" Phía sau con giấu cái gì vậy, lấy ra đây!"
Do dự một lúc, Vu Hạ mới cẩn thận đem chai Bắc Băng Dương ở phía sau ra, cô giải thích:
" Con không tiêu tiền lung tung, ban nãy ăn bị sặc ớt nên con mới…"
" Được rồi."
Vương Nguyệt Mai liếc cô một cái:
" Mẹ chưa không mắng con, con khẩn trương cái gì, không phải chỉ là một chai nước thôi sao, ai không biết lại tưởng rằng mẹ ngược đãi con!"
Vu Hạ cúi đầu mím môi không nói gì, cố gắng che đậy sự xa cách trong mối quan hệ mẹ con này.
Đã hơn hai năm kể từ ngày Vu Cường gặp chuyện, trong lúc trốn đông trốn tây rồi lại quay về xin tiền mấy lần, mỗi lần đều gây ầm ĩ một trận mới chịu đi. Lần gần nhất là ba tháng trước, Vương Nguyệt Mai uy hiếp ông ta nếu không đi sẽ báo công an, Vu Cường mới chịu đi.
Mỗi lần sau khi Vu Cường trở về ầm ĩ, Vương Nguyệt Mai đều sẽ mang cô đi chuyển nhà, lần này Vương Nguyệt Mai quyết tâm muốn thoát khỏi ông ta, nên mới không ngại đường xá xa xôi đến thành phố Lâm Giang.
Vương Nguyệt Mai kết hôn sớm, hiện tại cũng chỉ mới 35 tuổi, hơn nữa dáng vẻ xinh đẹp, sau khi ly hôn người theo đuổi cũng không ít, nhưng phần lớn bởi vì bà mang theo Vu Hảo nên cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Có một lần, Vương Nguyệt Mai uống say, ôm cô vừa khóc vừa lên án, nói bà nợ hai cha con nhà cô, nửa đời trước bị Vu Cường hủy hoại, nửa đời sau sợ là sẽ bị cô hủy hoại.
Trong lòng Vu Hạ thấy rất khó chịu, cô cũng không muốn làm con chồng trước của Vương Nguyệt Mai.
Cô nghĩ, chỉ cần hai năm, chỉ cần khoảng hai năm nữa thôi, cô thi đậu đại học, tất cả mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Thấy Vu Hạ không nói chuyện, Vương Nguyệt Mai cũng không nói thêm gì:
" Được rồi, nếu đã ăn cơm xong thì về phòng ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đến trường học báo danh, ngày đầu tiên đừng đến muộn."
Vu Hạ gật đầu một cái:
" Biết rồi, ngủ ngon."
Nói xong, cô cầm chai nước đã không còn lạnh nữa trở về phòng.
Đèn trong phòng ngủ đã sử dụng nhiều năm, trông rất cũ, cũng không thể nào phát sang hơn được nữa.
Vu Hạ nương theo ánh đèn sắp xếp cặp sách lại một chút, sau đó đem quần áo ngày mai mặc để trên đầu giường.
Trước khi tắt đèn, cô nhìn thoáng qua chai Bắc Băng Dương đặt trên bàn học, bỗng dưng nhớ tới gương mặt thanh tú của người thiếu niên.
Sáng sớm hôm sau, Vu Hạ bị đánh thức bởi những âm thanh leng keng ầm ầm ngoài phòng.
Cô nhìn thoáng qua điện thoại, vừa đúng sáu giờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!