Chương 15: (Vô Đề)

Không biết có phải là trùng hợp hay không, Tống Dao vừa dứt lời, Vu Hạ liền nghe thấy tiếng gọi rõ ràng bên ngoài: "Quý Thanh Dư đi chơi bóng thôi."

"Tới đây." Quý Thanh Dư đáp

Nói xong mấy nam sinh vóc dáng cao kề sát vai nhau theo hướng cửa phòng học đi ra.

Lực chú ý lúc này của Vu Hạ đều hướng toàn bộ ở ngoài cửa.

Thấy cô không tập trung, Tống Dao vươn tay ra quơ quơ trước mặt cô: "Vu Hạ?"

Vu Hạ lấy lại tinh thần mờ mịt nhìn lại.

Tống Dao thấy phản ứng của cô nhịn không được liền cười ra tiếng: "Vu Hạ sao cậu lại đáng yêu như vậy chứ!"

Vu Hạ hơi hé môi, người lớn từ trước đến nay đều khen cô hiểu chuyện thành tích học tập tốt, lần đầu tiên có người khen cô đáng yêu nhất thời không biết nên phản ứng như nào.

Do dự một lúc, Tống Dao mới nhớ đến chuyện chính: "Này, cậu cũng đừng hòng đánh lạc hướng, mau nói nhanh đi cậu có người mình thích hay không?"

Hai má Vu Hạ nhịn không được đỏ bừng lên, không dám nhìn mặt cậu ấy: "Dao Dao cậu nói cái gì vậy."

Tống Dao nở nụ cười: "Đây là xấu hổ rồi?"

Nói xong cô kéo cánh tay Vu Hạ làm nũng: "Chao ôi Hạ Hạ, cậu đều đã biết được bí mật nhỏ của tớ rồi, công bằng một chút cũng phải nói cho tớ biết cậu thích thầm ai đúng không?"

"......"

Vậy cậu cũng có thể giữ bí mật mà.

Chần chừ một lát, Vu Hạ ngạc nhiên chớp mắt nhìn: "Cậu thật sự thích thầm Giang Bình Dã sao?"

Nhắc tới Giang Bình Dã, Tống Dao không có chút hứng thú nào ngay lập tức ủ rũ: "Để ý đồ chó kia làm gì! Cậu nhìn ra được nhưng cậu ta lại bị mù."

"......"

Tống Dao và cô không giống nhau, thích thầm của cô là giấu tận nội tâm sâu nhất sợ bị người khác biết được, khi đề cập đến người ấy cô đều sẽ nghiêm túc cẩn thận. Nhưng tính cách của Tống Dao hoàn toàn tương phản với cô, yêu hận của cô ấy đều là thẳng thắn vô tư hơn nữa đều thể hiện ra bên ngoài. Giống như hiện tại, mặc dù cô thích Giang Bình Dã nhưng cũng có thể mắng cậu ta từ trong ra ngoài một trận.

Vu Hạ chống một bên đầu cẩn thận nghe, bình thường còn có thể bị giọng điệu dí dỏm của Tống Dao chọc cười.

Cô lúc này mới biết được Tống Dao và Giang Bình Dã là hàng xóm từ nhỏ, quan hệ giữa hai nhà cũng rất tốt. Hai người họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn được xem là thanh mai trúc mã, sau khi học xong bốn năm tiểu học, bố của Tống Dao kiếm được tiền từ việc kinh doanh liền chuyển gia đình sang ngôi nhà lớn ở. Không đến vài năm nhà Giang Bình Dã cũng phát đạt, nhưng hai nhà cũng không cắt đứt liên hệ, sau đó lên cấp hai lại được phân vào cùng một lớp thẳng luôn cho đến hiện tại.

Tống Dao và Giang Bình Dã là tình cảm thanh mai trúc mã, là hòa hợp với nhau có cãi vã nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể tan vỡ. Không giống cô đối với Quý Thanh Dư, trừ bỏ thầm mến cũng chỉ có thể ngước lên nhìn.

Nhìn Tống Dao mắng đến miệng đắng lưỡi khô, Vu Hạ chu đáo đưa nước cho cô: "Uống nước trước đã."

Tống Dao nhận lấy uống ừng ực gần hết nửa bình sau đó đặt cái bình xuống: "Được rồi, chuyện của tớ cậu đều đã nghe xong rồi, đến lượt nói chuyện của cậu đi! Người cậu thích là ở trường học cũ hay trường của chúng ta, tớ có quen không?"

Nhìn Tống Dao không chịu bỏ cuộc hỏi đến tận cùng, Vu Hạ đành phải mở miệng nhỏ giọng nói: "Phải...... là trường cũ của tớ, cậu không quen."

Nghe vậy Tống Dao cười tinh nghịch: "Tớ biết rõ cậu khẳng định chỉ có trường hợp này! Mà này, chàng trai mà cậu thích có dáng vẻ như nào? Cao không, đẹp trai không?"

Vu Hạ mím môi, trong đầu tự động hiện ra lần đầu nhìn thấy hình dáng của Quý Thanh Dư, cô gật đầu: "Rất cao, cũng rất đẹp trai, diện mạo được...... da rất trắng còn có mắt hai mí."

"Ồ". Tống Dao có chút đăm chiêu gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều, nửa đùa nửa thật nói: "Cậu miêu tả người này rất giống với Quý Thanh Dư."

Vu Hạ bỗng chợt khựng lại một cái, thầm nghĩ không ổn.

Trên thực tế, Vu Hạ miêu tả quá mơ hồ đồng thời chỉ số ít nam sinh mới có được mấy đặc điểm này. Tống Dao nói ra tên Quý Thanh Dư chẳng qua cũng là vì tương đối quen thuộc, phản ứng đầu tiên mà thôi. Có thể hiện tại vì đang chột dạ, cũng bởi vì bị Tống Dao đoán trúng nỗi lòng, hai má Vu Hạ phiếm hồng nửa chữ cũng đều không nói được.

Đang lúc bất đắc dĩ, Tống Dao đột nhiên cười ra tiếng: "Tớ đùa cậu thôi, cậu sao  đột nhiên phải nghiêm túc như vậy. Tớ biết cậu chắc chắc không có ý gì đối với Quý Thanh Dư."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!