Chương 14: (Vô Đề)

Vừa dứt lời, toàn bộ ánh mắt trong lớp đều tập trung trên người Vu Hạ, đương sự vô cùng mất tự nhiên.

Rất nhanh, Ngô Thái Ngọc cũng nhìn qua: "Vu Hạ em cũng muốn tham gia sao?"

"......"

Vu Hạ mím môi, vốn dĩ cô đang do dự không có tự tin nhưng Quý Thanh Dư đột nhiên đem cô đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió nên cô đành phải kiên trì gật đầu.

Mà người khởi xướng lúc này đang thảnh thơi dựa vào ghế nghiêng đầu nhìn cô như đang xem náo nhiệt.

Ngô Thái Ngọc: "Vậy như này đi, em cũng dùng tiếng Anh tự giới thiệu về bản thân đi."

Vu Hạ gật đầu, sau đó dùng tiếng Anh giọng nói tiêu chuẩn tự giới thiệu đơn giản về bản thân. So với khẩu ngữ của Lương Tư Kì thì hai người họ đều tốt như nhau, thậm chí khẩu ngữ của Vu Hạ trình độ còn tốt hơn Lương Tư Kì.

Ngô Thái Ngọc nhìn Vu Hạ lại nhìn Lương Tư Kì, nhất thời cảm thấy khó xử. Trước mặt cả lớp nếu vội vàng đưa ra quyết định thì không công bằng với người khác lắm.

Cân nhắc một lát, Ngô Thái Ngọc quyết định bảo hai người cạnh tranh công bằng. Cô cho Vu Hạ và Lương Tư Kì thời gian ba ngày, trước thứ tư này, ai có thể viết một bản thảo giới thiệu về truyền thống văn hóa của Trung Quốc đồng thời ai giới thiệu lưu loát hơn sẽ được chọn làm ứng cử viên.

Sau khi tuyên bố xong, Ngô Thái Ngọc bảo người đem bài thi toán xuống phát. Phân phó cán bộ lớp tổ chức kỷ luật sau đó rời khỏi phòng học.

Vu Hạ cúi đầu nhìn chằm chằm bài thi toán trên bàn, nhưng vẫn chưa tĩnh tâm lại làm bài. Trong đầu xuất hiện lặp đi lặp lại cảm giác Quý Thanh Dư đột nhiên cầm cánh tay cô giơ lên.

Qua một lát sau, cô cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn Quý Thanh Dư, thiếu niên đang chuyên tâm cúi đầu kiểm tra các phép tính trên giấy nháp, vẻ mặt thật sự đang nghiêm túc giải đề.

Bỗng chốc tim Vu Hạ đập nhanh hơn, chậm rãi thu hồi ánh mắt, cúi đầu tự xem đề của mình.

Thẳng đến lúc nhìn thấy Quý Thanh Dư làm xong câu cuối cùng, Vu Hạ mới mở miệng: "Quý Thanh Dư."

Đây là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên của anh, cô đã âm thầm xây dựng tâm trí của mình trong thời gian dài.

Qua hai giây, bên tai truyền đến âm thanh lười nhác của nam sinh kèm theo giọng có chút hơi khàn: "Làm sao vậy?"

Trái tim Vu Hạ đập "thình thịch", cô theo bản năng lảng tránh ánh mắt của Quý Thanh Dư: "Tớ...... tớ muốn hỏi cậu vừa nãy....."

"Vừa nãy làm sao?"

Cũng không biết là Quý Thanh Dư nghe thật sự không hiểu hay là cố ý không hiểu.

Vu Hạ dừng một cái, kiên trì nói: "Vừa nãy vì sao cậu thay tớ đăng ký tham gia."

Quý Thanh Dư nhẹ nhàng "à" một tiếng, "Thuận tay."

"......"

Mặc dù biết Quý Thanh Dư có thể là trả lời qua loa lấy lệ nhưng Vu Hạ cũng không nói thêm điều gì nữa.

Cũng may mắn Quý Thanh Dư "thuận tay" nếu không cô cũng không có dũng khí để cạnh tranh với Lương Tư Kì.

Mấy ngày kế tiếp, thời gian rảnh rỗi của Vu Hạ đều dùng để chuẩn bị cho bản thảo. Tổng cộng có bốn trang chi chít toàn là chữ, Tống Dao nhìn chỉ thấy hoa mắt chóng mặt.

"Hạ Hạ bản thảo này của cậu có nhiều từ mới vậy, tớ đọc mà hơn một nửa tớ không hiểu, đoán bừa mới có thể dịch ra."

Vu Hạ cúi đầu nhìn tờ bản thảo: "Từ mới có chút hơi nhiều, còn có chỗ tớ lên mạng tìm tư liệu, cũng không biết có được hay không."

Tống Dao chống tay bên đầu: "Tiếng Anh của tớ đoán chừng còn không tốt bằng cậu, đọc cũng không biết cái gì. Tiếng Anh của Quý Thanh Dư tốt, nếu không chờ cậu ấy quay lại cậu bảo cậu ấy xem giúp cậu?"

Nhắc tào tháo tào tháo liền đến, Tống Dao vừa dứt lời Quý Thanh Dư từ ngoài bước vào phòng học.

Tống Dao vẫy vẫy tay với Quý Thanh Dư: "Trùng hợp quá!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!