Chương 101: Tống Dao & Giang Bình Dã (7)

Tối hôm đó, lúc Giang Bình Dã chạy tới bệnh viện đã là đêm khuya.

Lúc đó Lục Hồng Vũ đang đứng canh ở cửa phòng bệnh, thấy Giang Bình Dã chạy đến liền vội vàng ra đón: "Giang tổng."

Sắc mặt Giang Bình Dã ngưng trọng, nhìn vào trong phòng bệnh qua cửa sổ: "Xảy ra chuyện gì?"

"Chập tối hôm nay viện dưỡng lão gọi điện tới nói các dấu hiệu sự sống đang suy giảm nhanh chóng, có thể......"

Dừng một chút.

Lục Hồng Vũ nói tiếp: "Lúc tôi tới viện dưỡng lão người ta nói còn khoảng một hai ngày nữa."

Lúc Lục Hoòng Vũ nói chuyện sắc mặt Giang Bình Dã vẫn một mực bình tĩnh, bình tĩnh đến mức anh hoài nghi có phải anh đang không nghe thấy anh nói chuyện hay không.

Sau một lúc lâu Giang Bình Dã mới nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, nói: "Tôi biết rồi, hôm nay cậu vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi đi."

Lục Hồng Vũ không di chuyển, anh biết bây giờ trong lòng Giang Bình Dã rất đau khổ.

Năm đó sau khi Giang gia phá sản bố mẹ Giang cùng nhau nhảy lầu, mẹ Giang tử vong ngay tại chỗ còn bố Giang may mắn cứu được mạng sống nhưng trở thành người thực vật, mấy năm nay vẫn ở trong trại dưỡng lão tốn một khoản tiền lớn.

Lúc trước ở Mĩ Giang Bình Dã cố gắng dốc sức, thời điểm một nghèo hai trắng tay số tiền còn lại trong nhà rất ít ỏi, toàn bộ chi phí đều chi trả cho số tiền lớn ở viện dưỡng lão. Sau đó lại làm ăn phát đạt nên bố Giang lại được chăm sóc tốt hơn, mỗi năm Giang Bình Dã đều phải trả một số tiền rất cao cho viện dưỡng lão. Mặc dù bình thường Giang Bình Dã cái gì cũng không nói, cũng không nhìn ra cái gì nhưng Lục Hồng Vũ quen biết anh nhiều năm như vậy đã sớm không chỉ đơn giản là cấp trên cấp dưới.

Cậu biết anh không muốn buông bỏ người thân duy nhất còn trên thế giới này của anh.

Thấy Lục Hồng Vũ không nhúc nhích Giang Bình Dã vỗ vai cậu: "Yên tâm đi, tôi không sao."

Dừng vài giây.

Lục Hồng Vũ gật đầu: "Vậy tôi về trước, có chuyện gì gọi cho tôi bất cứ lúc nào."

"Được."

Vừa dứt lời điện thoại của Lục Hồng Vũ liền vang lên một tiếng, là Tống Dao gửi wechat tới.

Lục Hồng Vũ là trợ lý của Giang Bình Dã nên lúc nào Tống Dao không liên lạc được cho Giang Bình Dã thì sẽ nhắn wechat hỏi Lục Hồng Vũ.

Thấy vậy Lục Hồng Vũ liền nói: "Là cô Tống."

Lúc này Giang Bình Dã mới nhớ đến mình còn buổi hẹn hò chúc mừng cô ấy giành được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất, vừa nhận được điện thoại liền đi gấp nên không kịp nói cho cô.

Đoán chừng là cô không gọi được cho anh nên mới lo lắng hỏi Lục Hồng Vũ.

Anh lấy điện thoại từ trong túi áo khoác tây trang ra, quả nhiên điện thoại đã hết pin nên tự động tắt.

Thấy vậy Lục Hồng Vũ liền lấy sạc dự phòng từ trong túi ra đưa cho Giang Bình Dã: "Giang tổng."

Giang Bình Dã tiện tay nhận lấy, cúi đầu cắm điện khởi động máy.

Bởi vì thỉnh thoảng phải đi công tác tạm thời nên phòng ngừa còn hơn không Lục Hồng Vũ vẫn thường xuyên giúp anh chuẩn bị sạc dự phòng theo thói quen.

Sau khi bật nguồn điện thoại lên, Giang Bình Dã đi tới cuối hành lang và ấn vào số điện thoại của Tống Dao.

Đô—–

Đô—–

Đô—–

Điện thoại vang lên ba tiếng bên đối diện liền nhấc máy, một giọng nói dịu dàng của người phụ nữ truyền ra từ ống nghe: "Alo? Ai vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!