Chương 9: (Vô Đề)

***

Trời mưa rất thích hợp để làm nhiều chuyện.

Người đã vào nhà rồi, chỉ còn Alaska chạy ra ngoài mừng tôi.

Nhưng cách thứ hai đối với cậu ấy cũng là một kiểu tổn thương. Chẳng hạn như ngủ.

Tôi rót cho mình một cốc rượu, lần này không phải rượu mơ chỉ có 7 độ mà là rượu xái Hồng Tinh tôi mua về đã lâu nhưng chưa dám uống.

Hay là uống rượu.

– Cậu sợ tôi à? – Tôi muốn chọc cậu ấy một chút – Tại sao lần nào nhìn thấy tôi cậu cứ như thể bị dọa ấy?

Quen, thực sự rất quen.

Tôi vào nhà lấy đồ ăn vặt ra cho nó, vừa chọc chó qua hàng rào, vừa không nhịn được liếc vào nhà người ta. Hoặc nằm trong nhà xem phim.

Vào lúc này tôi mới chợt nhận ra, có lẽ tôi cần phải có một chiếc loa lớn. Việc duy nhất không thích hợp là đi loanh quanh bên ngoài.

Tôi chợt nhớ tới trong thư có nhắc tới một bộ phim rất thích hợp để xem ở nhà vào ngày trời mưa. Tôi đứng dậy xuống tầng tìm lá thư kia, nhưng kết quả cậu ấy chẳng nói đến tên của bộ phim ấy.

Hiện tại cảnh khó khăn đang bày ra trước mặt tôi.

Mặc dù bây giờ tôi đang ở trong nhà, nhưng dù sao đây cũng không phải nhà tôi, cho nên vẫn cảm thấy có chút hốt hoảng.

Nhảy qua hàng rào gỗ kia là về nhà tôi rồi.

Vấn đề ở chỗ, bây giờ mưa bên ngoài vừa nặng hạt vừa dày, dẫu cho tôi có biết dịch chuyển tức thời thì cũng khó tránh khỏi mưa ướt quần áo.

Hay là nên nghĩ cách ám thị cậu ấy, nói với cậu ấy sự thực là tôi chỉ thích con gái? Cậu ấy đứng ngây ra đó nhìn tôi, dường như bấy giờ cậu ấy mới sực nhớ ra mình phải làm gì, vội vàng chạy đi bê hoa. Tôi đắn đo suy nghĩ, cậu hàng xóm này của tôi sẽ giữ tôi lại chứ?

Tôi xách theo rượu lên tầng, quay về phòng làm việc, mở máy chiếu của mình lên.

Mặc kệ tôi và cậu hàng xóm có quan hệ gì, hoa của cậu ấy vô tội. Tôi vừa mới phát hiện ra cậu ấy yêu thầm mình không lâu, bây giờ cô nam quả nam còn ở chung một phòng, đầu óc tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung không dừng được.

Nhưng mà chẳng nhìn thấy gì hết.

– Cậu vừa mới làm gì thế, gió thổi lâu rồi mà gọi cậu không thấy cậu trả lời. Đương nhiên tôi biết cậu ấy sẽ không làm gì tôi, cho dù cậu ấy có muốn làm gì, với cơ thể nhỏ gầy ấy, tôi mà phản kháng thì cậu ấy chỉ còn nước bị tôi tiện tay quăng ra ngoài cửa sổ mà thôi.

Cuộc sống nước sông không phạm nước giếng tiếp tục trôi qua thêm mấy ngày, mỗi sáng tôi ra ngoài lấy báo đều nhận được một bức thư tình như mọi khi. Tôi chạy xuống tầng, lao ra khỏi cửa, đội gió lớn chạy đến bên hàng rào hét sang nơi đó: Chẳng qua tôi vẫn cảm thấy có hơi mất tự nhiên.

Cậu ấy thích tôi phải không? Cậu ấy đã nói như vậy trong thư mà. Thậm chí tôi còn bắt đầu đắn đo, cậu ấy sẽ dùng cách gì để giữ tôi lại trú mưa.

Một người như vậy…Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến tôi phải thừa nhận một sự thật – bạn đừng đoán tâm tư đàn ông làm gì.

Tôi nằm ở đó, thở dài một tiếng rồi phủ trang thư lên mặt mình. Mùi hương thoang thoảng len lỏi vào từng lỗ chân lông, bám hương thơm lên người tôi.

Chưa đi đến hòm thư, tôi đã nhìn thấy cậu hàng xóm nhà mình đi ra ngoài trở về. Tôi che ô đứng đó nhìn theo cậu ấy về nhà, bước vào trong phòng, trong đầu toàn là hình ảnh đôi mắt đỏ ửng ấy. Tôi chẳng thể nào ngờ rằng cậu ấy lấy chiếc áo mưa của tôi trong ngăn tủ bên cạnh cửa ra, đưa cho tôi rồi nói:

Bằng không tại sao cậu ấy không muốn giữ tôi ở lại nhà cậu ấy?

Đương nhiên tôi biết cậu ấy sẽ không làm gì tôi, cho dù cậu ấy có muốn làm gì, với cơ thể nhỏ gầy ấy, tôi mà phản kháng thì cậu ấy chỉ còn nước bị tôi tiện tay quăng ra ngoài cửa sổ mà thôi.

Sau đó tôi nhìn thấy tai cậu ấy đỏ bừng giống như bị đun nóng. Cậu ấy ngại ngùng bước tới nói cảm ơn tôi.– May mà tôi vẫn còn giữ áo mưa của anh, anh về thì mặc vào, đừng để bị ướt.

Khi tôi và chó đang đùa với nhau, cuối cùng cậu ấy cũng nhìn sang tôi, sau đó vội vàng đứng dậy, bối rối nói câu cảm ơn.

Ví dụ, bị nhốt trong trường một mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!