***
Tôi cảm thấy bản thân mình vô cùng xấu xa, vô cùng tham lam.
Tôi rất sợ hãi mấy chuyện như vậy. Đứng trước mặt vô số người xa lạ, nói những lời mà người ta chẳng quan tâm, hành vi này khiến tôi nghĩ thôi cũng cảm thấy chẳng khác nào mình không tồn tại.
Bởi vì bản thân tôi là một người đã nhìn thấy tận cùng của sinh mệnh, cho nên tôi không hi vọng bắt đầu mối quan hệ với bất cứ ai.
Vốn dĩ tôi chỉ nghĩ trở thành hàng xóm nhà anh đã tốt lắm rồi, thỉnh thoảng có thể nhìn anh, chưa biết chừng vào một ngày nào đó, một dịp nào đó, chúng tôi sẽ thân thiết thì sao?
Nhưng suốt một khoảng thời gian dài sau đó tôi đều ngại không dám đến gần anh, chỉ cần anh liếc nhìn tôi một cái thôi là tôi lập tức né tránh.
Khi ấy anh Khải đã nói:
"Anh nghi ngờ nếu anh nói chuyện này với chú, chú sẽ đá bay anh ra khỏi nhà em."
Có lẽ lúc ấy trông tôi rất giống một người khó gần.
Tôi sợ bản thân làm phiền đến anh, sợ anh không thích đàn ông, hoặc ghét cảm giác được đàn ông thích.
Tôi chẳng thể bước một bước đến gần anh ấy hơn, thậm chí những khi đứng trước mặt anh tôi còn không biết phải nói gì.
Vì thế, mẫu nước hoa được mọi người công nhận nhưng lại không hoàn hảo với tôi được tung ra thị trường, tôi đã đặt cho nó cái tên Hạ của anh.
Tôi gọi điện cho anh Khải cầu cứu, anh ấy nói:
"Em đang nói người em thích hiện tại đang là hàng xóm của em, mà anh ta lại chính là người ân nhân cứu Heo Con nhà anh lần trước á?"
Cho dù lý thuyết tôi không ngửi được, nhưng đâu nhất thiết phải dùng mũi để ngửi mùi hương.
Heo Con chính là tên của mèo nhà anh Khải.
Vì thế tôi bắt đầu điều chế nước hoa để bù đắp niềm tiếc nuối mà Hạ của anh để lại.
Mẫu nước hoa này chỉ được tung ra với số lượng có hạn.
"Đúng thế, anh nói xem em chuyển tới đây có giống như biến thái bám đuôi lắm không?"
Cho nên, vào một ngày nào đó khi chúng tôi đang hôn nhau ngoài sân, sau đó quay đầu nhìn thấy bố đang đứng ngoài cổng, tôi chẳng hoảng hốt chút nào. Ngược lại Khâu Dương giống như bị người ta giẫm phải đuôi, nghe tôi đó đó là bố mình, anh ấy bật dậy vội chắn trước mặt tôi.
Ở đầu bên kia điện thoại, anh tôi cứ cười mãi, cười đến khi tôi tưởng rằng anh ấy bị làm sao rồi.
Anh ấy nói:
"Tốt lắm, cuối cùng em cũng thích một người."
***
Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại nói như vậy, anh ấy trả lời:
"Đợt trước anh còn tưởng rằng em không sống nổi nữa, thậm chí còn nghĩ đến việc bảo chị dâu dẫn em ra ngoài du lịch, tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống."
Anh ấy nói nghiêm túc thế khiến tôi nghe mà bật cười.
Hóa ra người xung quanh đều nhìn ra tôi không ổn, mà không ổn ở đây ám chỉ sống.
Nếu có thể, tôi muốn ví mối quan hệ giữa hai chúng tôi như con diều và người thả diều. Tôi chính là con diều bay lượn trên bầu trời, có phiêu bạt đến nơi xa xôi hay quay về bên cạnh anh đều do mình anh nắm giữ.
Cũng may có Khâu Dương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!