***
Bởi vì bản thân tôi là một người đã nhìn thấy tận cùng của sinh mệnh, cho nên tôi không hi vọng bắt đầu mối quan hệ với bất cứ ai.
Cảm giác thích một người thật tuyệt, tôi không muốn coi anh như cọng cỏ cứu mạng tôi, như vậy sẽ khiến anh áp lực rất lớn, mặc dù anh ấy chẳng biết gì về chuyện này.
Nếu chuyện đó xảy ra, nhất định nó sẽ là một loại nước hoa độc nhất vô nhị, tôi sẽ không bán nó, bởi vì chỉ có mình Khâu Dương xứng đáng có được nó thôi.
Rõ ràng tôi chỉ mất đi khứu giác, nhưng dường như cả thị giác cũng biến mất theo.
Sau lần gặp Khâu Dương, mỗi ngày tôi đều lên mạng tìm kiếm thông tin về anh, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình với anh có thể phát sinh chuyện gì.
Tôi thầm nghĩ dù sao anh cũng đâu biết tôi là ai, vậy thì đánh bạo tỏ tình đi, nói với anh tôi rất thích anh, nói với anh chính anh đã khiến tôi cảm thấy cuộc sống này tràn đầy sức sống và vô cùng đáng yêu.
Nhìn thấy anh đăng hình tự sướng, tôi sẽ cười cả ngày vì anh cố ý chụp lỗ mũi.
Cảm giác này hơi giống với theo đuổi thần tượng. Sự tồn tại của Khâu Dương trở thành nơi gửi gắm tinh thần cho tôi. Trong những ngày tháng mà anh không biết, mỗi ngày tôi đều hấp thụ chất dinh dưỡng từ anh để duy trì sự sống.
Tôi đã chẳng để dành cho bản thân dẫu chỉ là một chai nhỏ.
Có đôi khi tôi cảm thấy bản thân giống như một tên trộm, có đôi khi lại cảm thấy mình giống như một tên rình mò biến thái.
Khoảng thời gian ấy tôi rơi vào khủng hoảng và lo lắng, mỗi ngày đều sợ hãi thức dậy sau giấc ngủ tôi sẽ hoàn toàn không ngửi được mùi gì nữa.
Khâu Dương nói:
"Chuyện này thật khó tin."
Tôi sẽ tự trách bản thân mình, nhưng vẫn không nhịn được mỗi ngày tìm kiếm thông tin của anh.
Vốn dĩ bố mẹ tôi đã không thích tôi theo ngành này, bọn họ cảm thấy chỉ nên coi nó như sở thích, không đáng để tôi chú tâm quá nhiều.
Nhìn thấy anh đăng hình tự sướng, tôi sẽ cười cả ngày vì anh cố ý chụp lỗ mũi.
Tôi chẳng thể bước một bước đến gần anh ấy hơn, thậm chí những khi đứng trước mặt anh tôi còn không biết phải nói gì.
Nhìn thấy anh đăng tranh tự vẽ, tôi chỉ muốn in ra đóng khung treo khắp phòng mình.
Trước giờ mùa hạ chính là mùa tôi thích nhất.
Phải chăng chính vì sự tồn tại của Khâu Dương, cảm giác bị thế giới vứt bỏ của tôi cũng nhạt dần, nói theo một ý nghĩa nào đó, khi ấy anh đã cứu vớt tôi.
Chú mèo béo của nhà hàng xóm bất ngờ lao ra ngoài khi cửa mở. Chúng tôi cùng đuổi theo, kết quả nó đã dẫn tôi đến gặp mặt Khâu Dương, chẳng qua lần gặp mặt này không vui vẻ lắm.
Tôi luôn muốn tìm kiếm ý nghĩa cho cuộc sống của mình chứ không phải để bọn họ nói với tôi.
Bởi vì lúc ấy tôi biết rất rõ, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ hoàn toàn mất đi khứu giác, cho nên ngày qua ngày sống trong sợ hãi và âu lo. Từ sau khi tôi biết người tên Khâu Dương, cuộc sống của tôi mới dần dần bước về quỹ đạo bình thường.
Vốn dĩ bố mẹ tôi đã không thích tôi theo ngành này, bọn họ cảm thấy chỉ nên coi nó như sở thích, không đáng để tôi chú tâm quá nhiều.
Bởi vì lúc ấy tôi biết rất rõ, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ hoàn toàn mất đi khứu giác, cho nên ngày qua ngày sống trong sợ hãi và âu lo. Từ sau khi tôi biết người tên Khâu Dương, cuộc sống của tôi mới dần dần bước về quỹ đạo bình thường.
Thực ra tôi rất hiểu tại sao bọn họ không thể hiểu được điều này. Bố mẹ luôn hi vọng con cái của mình có một cuộc sống sung túc. Nếu như tôi đi theo con đường bọn họ đã vạch sẵn cho mình, cả đời này tôi sẽ chẳng bao giờ gặp khó khăn gì.
Cứ cho là sau này một mình tôi gồng gánh công ty, cuối cùng vì sự ngu dốt của tôi mà công ty sa sút đến bước đường cùng, tài sản bọn họ tích lũy cũng đủ cho tôi sống thoải mái đến hết đời.
Tôi rất yêu bố mẹ mình, như cách bọn họ yêu tôi.
Lần đầu tiên gặp Khâu Dương cũng vào một ngày hạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!