Chương 61: Ngoại truyện 1

01

Chỉ cần tôi muốn là có thể nhận được số liên lạc của anh, thậm chí có thể gặp anh thêm lần nữa.

Vì thế tôi bắt đầu điều chế nước hoa để bù đắp niềm tiếc nuối mà Hạ của anh để lại.***

Anh ấy nói nghiêm túc thế khiến tôi nghe mà bật cười.

Trước giờ mùa hạ chính là mùa tôi thích nhất.

Thật sự kỳ diệu, rõ ràng khi ấy tôi đã chắc chắn bản thân không còn ngửi thấy bất cứ mùi gì. Nhưng khi nhìn thấy anh ấy, tôi có thể ngửi được mùi hương của riêng mùa hè, pha lẫn mùi cỏ thơm, mùi nắng mai và mùi của biển rộng.

Trước đây tôi đọc được một câu thế này, hình như là lời thoại trong một câu chuyện liên quan đến báo thù. Người kia nói

"Tôi muốn cô yêu tôi, sau đó mới lạnh lùng vứt bỏ cô."

Có lẽ chỉ do con người luôn thích những sự vật có mối liên hệ khăng khít với mình. Bởi vì tôi sinh ra vào mùa hạ, cho nên tôi mới rất thích nó.

Dường như vì điều này, tôi cảm giác bản thân được trở về với cuộc sống, năng lực cảm nhận trở nên chậm chạp cũng dần dần thức tỉnh.

Nhưng từ khi tôi bắt đầu viết thư cho Khâu Dương, màu sắc của thế giới dần khôi phục bình thường.

Sau đó tôi nói với bản thân mình, như vậy cũng tốt, bởi vì không hoàn hảo mới giống cuộc sống của tôi.

Tôi cũng luôn cảm thấy, mùa hạ rất thích hợp để xảy ra một vài câu chuyện.

Những cảm xúc vui, buồn, mừng, giận, những hương vị của cuộc sống dần dần rời xa tôi.

Tôi ngồi giữa hai người họ, nhấp từng ngụm rượu nhỏ, hưởng thụ cảnh đêm có người yêu và người thân.

Ví dụ như bắt đầu một tình yêu.

***

***

Đoán xem buổi trưa rồi, không biết Khâu Dương đã ăn cơm chưa?

Bố nói:

"Cậu chú ý xưng hô đi, tôi cũng họ Hạ."

Nhưng sự ngốc nghếch pha lẫn đáng yêu ấy lại khiến tôi cười vui vẻ. Sau đó tôi cười, cuối cùng rơi nước mắt lúc nào không hay.

Lần đầu tiên gặp Khâu Dương cũng vào một ngày hạ.

Cho dù người đó chỉ vô tình.

Chẳng qua, tôi không làm như vậy, tôi cũng nhờ anh Khải chuyển lời với bố. Nếu ông có thể chấp nhận chuyện này nữa, tôi sẽ nghĩ đến chuyện về nhà.

Khi ấy khứu giác của tôi đã bắt đầu xuất hiện vấn đề nhưng chưa đến mức hoàn toàn không ngửi được gì.

Khâu Dương là một người nhiệt tình, thuộc kiểu người tồn tại trong những bộ truyện tranh nhiệt huyết mà tôi đọc trong thời niên thiếu.

Song, tôi đã không còn cơ hội nữa rồi.

Đúng vậy, chẳng phải cuộc sống vẫn luôn khó tin như vậy sao?

Ngày gặp anh, một mẫu nước hoa của tôi vừa mới được tung ra thị trường, phía nhãn hiệu mở hoạt động giới thiệu, mời tôi đến đó tham gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!