***
Hạ Thanh Hòa không nói gì mà chỉ nhìn tôi rồi cười.
Là một người trưởng thành, tôi vẫn có năng lực lý giải chuyện này. Cậu ấy không vung tay tôi ra, còn mỉm cười với tôi nữa. Rất rõ ràng cậu ấy đồng ý cho tôi kéo.
Con người tôi rất dễ dàng hống hách, vì thế tôi hống hách trước mặt Tiết Nhất Khải.
Bên ngoài sấm chớp đùng đùng, trong phòng tia lửa bắn ra tứ phía.
Tiết Nhất Khải hỏi tôi:
– Anh là gì của Tiểu Hòa?
Câu hỏi của anh ta quá đột ngột khiến tôi không biết phải đáp thế nào.
Anh ta nói:
– Bố cậu ấy bảo tôi đến đưa cậu ấy về nhà, anh dựa vào lập trường gì mà xen vào?
Tôi rất ghét cái thái độ anh ta nói chuyện với tôi, không phải bất lịch sự, mà có cảm giác anh ta đang đứng từ trên cao nhìn xuống, anh ta xem thường tôi.
Anh ta có tư cách gì xem thường tôi?
– Tôi là hàng xóm của Hạ Hạ.
– Chỉ là hàng xóm thôi, anh quan tâm nhiều thế làm gì?
– Không phải anh cũng chỉ là hàng xóm thôi sao? – Tôi không phục đấy. Tại sao cùng là hàng xóm mà anh ta được quan tâm nhiều như vậy mà tôi lại không?
Hơn nữa, anh ta có được Hạ Thanh Hòa viết thư tình cho không?
Làm gì có.
– Anh, anh có đói không? – Hạ Thanh Hòa cắt ngang đoạn đối thoại giữa hai chúng tôi – Anh ăn cơm chưa?
– Hạ Hạ, tôi còn chưa ăn gì. – Tôi phát hiện ra xưng hô Hạ Hạ này rất đáng yêu, với lại chỉ cần tôi gọi cậu ấy như vậy là tai cậu ấy càng đỏ hơn.
Hạ Thanh Hòa nói:
– Vậy tôi nấu mì cho anh.
Dứt lời, cậu ấy kéo tôi vào trong phòng bếp phía sau. Tôi bị kéo lảo đảo, nhưng chẳng hiểu sao lại bật cười.
– Shin Ramyun hả? – Tôi hỏi – Hay mì gà cay? Mì gà cay tôi ăn cảm thấy cay quá không chịu được.
Hai chúng tôi vào bếp, Tiết Nhất Khải cũng đi theo.
Anh ta nói:
– Tiểu Hòa biết tôi ăn gì.
Hạ Thanh Hòa vẫn nắm chặt tay tôi không buông, chẳng biết cậu ấy cố ý hay đã quên mất rồi.
Cậu ấy nhìn Tiết Nhất Khải, nói:
– Nhưng nhà em chỉ có mì xương heo thôi.
– Tôi thích ăn mì xương heo! – Thực ra tôi chưa từng ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!