Chương 42: (Vô Đề)

***

Tôi rất thích đọc bình luận, nhìn thấy bình luận nào khiến tôi vui, tôi sẽ thuận tay ấn like.

Trước đây khi vẽ một bộ truyện tranh liên quan đến tình đầu, tôi đã dùng mấy từ ngữ để dán mác cho mùa hạ – Cỏ xanh, nắng gắt và nước có ga.

– Anh là…

Ăn mì xong, tôi cũng đã like được gần năm mươi cái. Tôi hài lòng rồi đứng lên dọn dẹp, chuẩn bị ra ngoài sân hít thở không khí trong lành.

Tôi không biết do mình chạy nhanh hay cậu ấy chưa hề đi xa, tóm lại tôi nhanh chóng nhìn thấy cậu ấy dắt chú chó to tới mức có thể đẩy ngã cậu ấy, thảnh thơi đi trên con đường nhỏ.

Mặc dù đã trôi qua tận mấy năm, nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ hình ảnh đầu tiên của cả bộ truyện là đặc tả một chai nước có ga. Để vẽ chai nước một cách thật chân thực, hè năm ấy tôi đã uống hết ba thùng nước có ga.

Nếu bây giờ bắt tôi định nghĩa lại mùa hạ, vậy thì đối với tôi nó chính là những cơn mưa bất chợt, hòm thư trước cổng và hương nước hoa tôi không biết phải hình dung thế nào.

Tôi nghe thấy Hạ Thanh Hòa cười, vươn tay ra nói:

Chờ tôi phản ứng lại, tôi đã cầm theo ô chạy ra khỏi nhà, đuổi theo hướng Hạ Thanh Hòa đang dắt chó đi dạo.

Dắt chó đi dạo trở về, tôi ngồi trước máy tính bắt đầu suy nghĩ đến một khả năng khác. Nửa tiếng sau, tôi mở khung chat với biên tập ra, hỏi cô ấy:

"Nếu anh viết chuyện tình yêu nam nam thì em có đánh chết anh không?"

Giống đám mây có mặt cười mà hồi còn nhỏ tôi rất thích vẽ.

– Làm gì đấy? – Tôi nói – Đang ở nhà người ta mà dám bắt nạt người ta hả?

Đối phương trả lời tin rất nhanh:

"Rất vui khi nghe tin này."

– Hạ Hạ, nhà tôi cúp điện rồi.

Rất vui khi nghe tin này?

Cô ấy đang vui sao?

Cô ấy hỏi tôi:

"Cho hỏi rốt cuộc thứ gì đã đả thông hai mạch Nhâm, Đốc của vị thiếu hiệp đây?"

– Tôi và Tiểu Hòa đang bàn chuyện riêng, không liên quan gì đến anh.

Tôi trả lời:

"Phúc đến thì tâm cũng sáng ra."

Đệt.

Tôi cầm cuốn sổ ghi chép bên cạnh lên, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tính khả thi của chuyện này. Càng nghĩ tôi càng có khát vọng đặt bút, nhưng vẽ một bộ truyện tranh không phải một chuyện dễ dàng, cần phải chuẩn bị rất nhiều.

Chiếc lá luôn thuộc về cây.

Để tránh xúc động đào hố, để giải tỏa sát khí trong cơ thể. Tôi ngồi trước máy tính cả ngày, không ăn không uống, trong lúc ấy chỉ đi vệ sinh hai lần. Chạng vạng tối, tôi đăng một tấm hình lên Weibo.

– Thời tiết thế này sao anh còn đến đây?

Đường nhỏ, gạch đỏ, cây cối hoa cỏ bên đường tốt tươi, bóng lưng hai người đàn ông, một che ô, một dắt chó đi dạo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!