Chương 37: (Vô Đề)

***

Tôi đoán?

Cậu ấy bảo tôi đoán?

Vậy chắc chắn tôi sẽ cảm thấy cậu ấy chuyển đến đây vì tôi.

Không phải do tôi tự đa tình đâu, chẳng qua khi cậu ấy nhìn về phía tôi, rõ ràng ánh mắt kia đang viết – Khâu Dương, là vì anh đó.

Thậm chí trong đầu tôi còn vang lên tiếng ca của Vương Phi: Em nguyện vì anh, em nguyện vì anh, em nguyện vì anh quên đi tên chính mình…

BGM vừa vang lên, bỗng cảm thấy có chút lãng mạn.

Cơn gió nhẹ thoáng qua như mang theo sóng nhiệt, tôi nói:

– Hôm nay trời nóng thật đấy,

Đám mây trên đỉnh đầu đã bị gió thổi đi làm thế giới nhỏ của người khác rồi, hai người chúng tôi phơi mình dưới ánh mặt trời chói chang.

Cậu ấy gật đầu:

– Ừ, tôi lấy cho anh thêm một que kem nữa nhé.

Dứt lời, cậu ấy đứng dậy vào phòng, khi bước ra đưa cho tôi một que kem người tuyết.

Tôi rất muốn nói dẫu cho đang là mùa hè thì ăn nhiều kem cũng không tốt. Nhưng tôi cảm thấy bản thân mình nói những lời này chẳng có ý nghĩa gì, tôi bèn cầm lấy, mở giấy gói ra.

Tôi cắn chiếc mũ của người tuyết nhỏ, cảm thấy bụng dạ của mình thực sự quá nham hiểm.

Hạ Thanh Hòa hỏi tôi:

– Anh đoán ra rồi à?

Tôi gần như nghe thấy tiếng tim đập bình bịch của mình, vô cùng sôi trào, vô cùng kích động.

– Tôi… – Tôi đắn đo suy nghĩ, khó nói thật.

Thực ra chỉ trong nháy mắt ấy thôi, tôi đã hơi chần chừ. Tôi chẳng rõ rốt cuộc bản thân đang mong chờ cậu ấy tỏ tình hay sợ hãi cậu ấy tỏ tình.

Mặc dù trước đây tôi cũng không phải dạng học tập tốt, nhưng từ nhỏ tới lớn thường có người nói với tôi: Cậu nhóc thông minh lắm, chẳng qua không chịu học mà thôi.

Tất nhiên rồi, mẹ tôi nói câu này chẳng khác nào giải khuyến khích ai ai cũng có trong mấy cuộc thi. Nhưng tôi luôn nghĩ nó là thật.

Một người bao năm thông minh như tôi, sau khi gặp Hạ Thanh Hòa, đầu óc bỗng trở nên ngu ngốc.

Tôi đoán, có lẽ vì lý do thời tiết, thời tiết nóng quá. Thời tiết nóng, trí thông minh của tôi cũng héo hon theo những cây ở trong vườn.

– Là… tôi à, tôi đâu…

– Đương nhiên là bố tôi. – Hạ Thanh Hòa ngắt lời tôi.

Tôi ngạc nhiên quay sang phía cậu ấy. Nhìn cậu ấy ngậm que kem, chẳng hiểu sao tôi lại thấy có chút chút thất vọng với đáp án này.

Vòng vo nửa buổi, chẳng ngờ tôi còn thật sự chờ mong.

Cậu ấy nói:

– Tôi không về nhà không chỉ vì tôi là đồng tính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!