***
Trong thư cậu ấy không nhắc bất cứ chuyện gì liên quan đến tôi và cậu ấy, chỉ liên tục nói bản thân rất vui.
Cậu ấy đứng ở đó nhìn tôi, gật đầu suy tư.
Tôi nói:
– Nước hoa của tôi rất có giá. Nếu như anh dùng, tôi có thể tặng anh, nhưng nếu anh muốn tặng cho người khác, một nghìn tệ.
– Chuyện gì thế này?
***
Hạ Thanh Hòa nói:
– Tôi vừa mới đi lấy chuyển phát nhanh. – Tôi nói – Lúc vào nhà thì thấy người kia lôi lôi kéo kéo cậu, tôi còn tưởng rằng anh ta bắt nạt cậu.
– Anh, anh đừng gây sự nữa.
Sau đó tôi nhìn thấy người đàn ông trước mắt mình cười cúi gập mình, cười tới mức nghẹt thở, cười tới mức suýt nữa ngất đi.
Rất ít thông tin, nhưng tôi có thể chắc chắn là cậu ấy.
Hạ Thanh Hòa đứng bên cạnh tôi, dường như có chút tủi thân. Cậu ấy nói:
Nói chuyện thì nói chuyện thôi, cứ động tay động chân là làm sao?
– À này, – Tôi nói – Tôi còn có việc bận, vào nhà trước nhé.
– Em không muốn về nhà.
– Em chắc chắn rất tốt hả? – Người kia nói – Anh thấy thực ra chú rất lo lắng cho em đấy.
Anh trai cậu ấy á?
Trông chẳng giống tẹo nào.
Nếu như nói Hạ Thanh Hòa trông giống như một bông hoa trắng nhỏ giữa núi rừng bạt ngàn xanh biếc thì người đàn ông trước mắt tôi giống như một gốc cây góp nên núi rừng. Hai người trông không giống cùng một nhà.
Không đúng, chẳng phải Hạ Thanh Hòa thực sự rất thích tôi sao?
Tôi quay đầu hỏi Hạ Thanh Hòa:
– Đây là anh cậu à?
Tôi vô thức so sánh bản thân với đối phương, mặc dù kết quả so sánh tràn ngập cảm tính, nhưng tôi cảm thấy tôi cao hơn, đẹp trai hơn, có tài hoa hơn anh ta.
– Anh hàng xóm. – Cậu ấy ngoan ngoãn trả lời – Chúng tôi lớn lên cùng nhau.
Được rồi.
Cậu ấy nhìn tôi, khẽ gật đầu.
Trúc mã.
Thứ mang tên trúc mã chính là đối tượng được lựa chọn trong một số câu chuyện.
Tôi vô thức so sánh bản thân với đối phương, mặc dù kết quả so sánh tràn ngập cảm tính, nhưng tôi cảm thấy tôi cao hơn, đẹp trai hơn, có tài hoa hơn anh ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!