***
Tôi phát hiện, con người Hạ Thanh Hòa rất dễ khiến người ta sinh ra cảm giác thương tiếc khó miêu tả.
Đời là bể khổ.
Cháy rừng chăng?
Cậu ấy nói mình được ăn bít tết ngon, uống rượu thơm, còn được ăn cả kem ngọt nữa.
Từ bé đến lớn, tôi đã từng thích vô số những cô gái xinh đẹp. Từ 3D đến 2D, từ Aragaki Yui đến Ayanami Rei đều là những cô gái tôi thật lòng yêu thương.
– Làm gì đấy? – Tôi hỏi – Thấy người ta hiền lành mà bắt nạt à?
Nói thật, tôi không khỏi cảm thán tôi là một kẻ lăng nhăng.
Khi nhận ra vấn đề này, tôi chỉ mong có thể tháo đầu mình xuống, trái tim vừa mới rơi về vị trí lại bị treo lên, toàn thân đều cảm thấy rối loạn.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy cảm giác trái tim bốc cháy.
Anh của hàng xóm nhà tôi cười đủ rồi mới quay ra săm soi tôi, dường như muốn nói gì đó, nhưng bị Hạ Thanh Hòa cản lại.
Tối qua có lẽ là tôi may mắn, cậu ấy còn chưa kịp tỏ tình với tôi đã tự uống say trước, coi như tôi thoát được một kiếp. Nếu như để
"lặp lại ngày hôm qua", không phải tôi lại bị đẩy vào Hồng Môn Yến một lần nữa hay sao?
Có điều, một tiếng sấm rền nơi chân trời đã khiến tôi giật mình tỉnh táo lại. Cảm giác tim bốc cháy nháy mắt biến mất, trong đầu chỉ còn câu: Chạy lẹ!
Nhưng tôi cũng không phải muốn có nước hoa thật, lọ nhỏ lúc trước cậu ấy đưa cho tôi còn chưa dùng tới. Chẳng qua chỉ buột miệng nói dối vậy thôi, cậu ấy không cho cũng không sao.
– Sao anh lại sang đây?
– Tôi đùa cậu thôi.
Đúng, không chạy nhanh thì chẳng những tôi sẽ bị gió thổi mà còn bị mưa xối.
Thời tiết hôm nay không tệ, mặc dù mây đen vẫn tụ tập ở phía xa, nhưng nếu nó di chuyển đến đây vẫn phải mất một thời gian.
Chẳng kịp nghĩ ngợi quá nhiều, tôi cầm thư chạy về nhà. Trước khi vào nhà còn vô thức nhìn sang hàng xóm, cậu hàng xóm của tôi đang ngồi trước cửa sổ sát đất nhà cậu ấy chơi với mấy bông hoa.
Thời tiết hôm nay báo hiệu rõ ràng, trước khi mưa bão kéo tới cậu ấy đã bê hoa vào trong nhà rồi.
Tôi ngồi ở đó xem trang mạng, chuyện này diễn ra vào mùa hè năm ngoái.
Tôi vào nhà, còn chưa kịp uống ngụm nước, hạt mưa đã đập vào cửa sổ.
Tôi đứng trong sân không nhúc nhích, nhìn Hạ Thanh Hòa tiễn người đàn ông kia ra ngoài, cái tên kia còn định kéo tay Hạ Thanh Hòa nhưng bị cậu ấy né ra.
Tôi tiện tay đặt hộp chuyển phát nhanh lên bệ cửa sổ, rồi xoay người nhảy qua hàng rào gỗ.
Mưa năm nay vừa to vừa nhiều, không biết là ai chọc giận Long Vương khiến ông cụ không nhấn chìm cả thành phố này thì không chịu dừng.
– Tôi không sang đây vì nó. – Tôi nói – Tôi không có người bạn nào sắp đến sinh nhật, cả nam hay nữ đều không có.
Tôi vừa suy nghĩ xem rốt cuộc là kẻ nào chọc vào Long Vương, vừa ngồi xuống bàn mở thư ra xem.
Trong lá thư này, nét chữ của cậu ấy xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như người say. Thực tế thì rất phù hợp với trạng thái của cậu ấy ngày hôm nay.
Trong thư cậu ấy không nhắc bất cứ chuyện gì liên quan đến tôi và cậu ấy, chỉ liên tục nói bản thân rất vui.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!