***
Tôi đang suy nghĩ, xa xa một tia sét xẻ ngang bầu trời biến nó thành một món đồ sứ nứt toác thảm thương.
Tôi đang suy nghĩ, xa xa một tia sét xẻ ngang bầu trời biến nó thành một món đồ sứ nứt toác thảm thương. Nhưng đây không phải nguyên nhân tôi nhìn cậu ấy. Tôi hoàn toàn không biết mưa tạnh khi nào, tôi chỉ biết lúc mình thức giấc, gió lớn bên ngoài đã cuốn đi theo mưa to.
Ánh trăng sáng treo ở nơi đó như được gột rửa, thoạt nhìn vừa ướt át vừa lạnh băng.
Tôi nhìn theo một người một chó về nhà, hàng xóm nhà tôi đang cúi người lau chân cho chú chó.
Chờ tôi đi ra, chủ nhân của chú chó cũng đứng ngoài sân luôn rồi.
Tôi trêu cậu ấy, cậu ấy càng bối rối hơn. Tôi bật dậy khỏi sofa, quyển sách trên người rơi xuống.
Nhìn đủ rồi, tôi đi lấy báo. Mở hòm thư ra phát hiện ngoài báo ra thì bên trong còn một phong thư. Trong nhà tối om, nguồn sáng duy nhất chính là ánh trăng chiếu vào qua khe cửa sổ.
Tôi đọc sách rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Năm nay là năm thứ hai. Tôi đọc sách rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Tôi không giỏi việc chăm hoa, nhìn nhà hàng xóm trồng đẹp thế kia, thực ra tôi cũng muốn hỏi thăm cậu ấy mấy chiêu. Nhưng rõ ràng cậu ấy chẳng muốn nói nhiều với tôi, mỗi lần nhìn thấy tôi đều vội vàng xoay người chạy.
Vì thế, những bông hoa đáng thương của tôi chỉ có thể kéo dài chút hơi tàn dưới bàn tay tôi.
Cảm giác này giống hệt như lúc bạn nhìn chằm chằm vào một chữ hồi lâu sẽ sinh ra cảm giác rõ ràng mình có biết chữ đó nhưng lại cảm thấy càng cố gắng thì càng không nhớ nổi.
Cậu ấy mỉm cười, vươn tay xoa cái đầu xù như bờm sư tử của Alaska.
Chẳng bao lâu, tiếng sấm cũng tới. Khi cơn mưa thứ hai trong ngày quét qua vườn nhà, tôi đã ung dung đứng trước cửa sổ sát đất nếm rượu ngắm mưa. Còn gì thoải mái bằng được ở yên trong nhà vào ngày mưa rơi thế này. Tôi trêu cậu ấy, cậu ấy càng bối rối hơn.
Khoan, hình như có gì đó không đúng lắm, tôi nhớ trước khi ngủ mình còn mở đèn cơ mà.
Tôi đọc sách rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tôi cầm tờ báo tôi vốn chẳng định đọc cùng lá thư tôi nóng lòng muốn đọc ngồi lên ghế. Lúc bóc thư, tôi cảm thấy giờ phút này cần một chén rượu mơ hảo hạng làm bạn cùng tôi.
Tôi vươn tay sờ soạng công tắc đèn ở bên cạnh, phát hiện nó đang mở, nhưng đèn lại không sáng.
Thông tin tiết lộ trong thư không nhiều, thậm chí trừ việc nói với tôi người đó rất thích tôi ra thì không nói thêm gì.
Một tia chớp lóe lên phía chân trời.
Chẳng biết do đèn hỏng hay cúp điện rồi.
Trong nhà tối om, nguồn sáng duy nhất chính là ánh trăng chiếu vào qua khe cửa sổ.
Chẳng biết do đèn hỏng hay cúp điện rồi. Sau khi thích ứng bóng tối, ngược lại cũng không cảm thấy có gì bất tiện.
Tôi đứng dậy bật đèn lớn, cuối cùng chắc chắn là mất điện rồi.
– Chó nào mà chẳng thế. – Tôi nói – Có ăn là mừng rồi. Đêm hôm khuya khoắt mà mất điện, không biết chỉ mình nhà tôi mất hay cả khu này đều mất. Tôi đoán chừng là gió thổi cành cây nào đó kéo đứt dây điện. Đâu phải trước đây chưa từng xảy ra chuyện này.
Tôi đứng dậy quay về phòng, đi lấy đồ ăn vặt cho nó.
Tôi ngồi trong sân nhà sau mưa, vừa nhâm nhi chén rượu vừa đọc hết lá thư có thể được định nghĩa như một lá thư tình. Tôi phải thừa nhận người viết thư không chỉ chân thành mà văn chương cũng rất xuất sắc.
Nhưng mà người ta muốn ra ngoài, tôi cũng không quản được, chỉ có thể mở cửa gọi cậu ấy lại. Tôi cầm điện thoại lên xem giờ, không ngờ mới chỉ có mười một giờ.
Không thể nào có chuyện cậu ấy đã viết hai lá thư kia được.
Tôi bật dậy khỏi sofa, quyển sách trên người rơi xuống. Tôi không ngờ cậu ấy sẽ hỏi tôi, vì thế chỉ đành gật đầu. Mở cửa ra ngoài, đứng trong sân duỗi cơ, tôi chợt phát hiện ra nhà hàng xóm vẫn đang sáng đèn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!