Chương 22: (Vô Đề)

***

Nếu bây giờ có người tình cờ đi ngang, nhất định sẽ cho rằng tôi bắt nạt cậu ấy.

Kỳ thực, tôi nói tôi là thiên tài yêu đương thì chẳng ai tin cả.

Kết quả có lẽ cậu ấy đã hiểu lầm gì đó, mơ màng nhìn rồi hỏi tôi:

Tôi có thể làm sao được đây?

Cậu ấy vẫn ngồi đó, nằm gục xuống bàn.

Cậu ấy khen tôi vẽ đẹp.

Cơn mưa bình thường chỉ có thể ngập sân nhà tôi, nhưng nước mắt của cậu ấy có thể dìm chết tôi.

Thản nhiên chấp nhận lời khen cũng là một phẩm chất tốt.

– Có thể cho tôi một tờ giấy không?

– Cậu biết à?

– Khâu Dương… – Cậu ấy lại cắn miệng chén, khẽ gọi tên tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, nhưng chợt phát hiện dường như cậu ấy chỉ đang lẩm bẩm một mình. Cậu ấy chỉ gọi tên tôi, chứ không phải đang gọi tôi.

Có lẽ người ta không có ý định sờ mó gì tôi đâu, nhưng không thể phủ nhận, tư thế này thực sự khó nói.

Rượu trong chén cậu ấy đã hết rồi, cậu ấy ngồi đong đưa tại chỗ, nhìn về phía xa, miệng lẩm bẩm: Khâu Dương…

Tên của tôi giống như hai quả nho được cậu ấy ngậm trong miệng thưởng thức.

Tôi nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói:

Có mùi vị thế nào nhỉ?

Cậu ấy gật đầu lia lịa, mỉm cười cong cong đôi mắt:

Bản thân tôi không thể thưởng thức được.

Tôi đang chuẩn bị răn dạy cậu ấy một trận ra trò thì cậu ấy đột ngột mếu máo nhìn tôi, khóc càng dữ hơn.

Trời tối rồi.

– Anh có ngủ chung với tôi không?

Trời luôn là vậy, cứ đến chạng vạng tối thì tối sầm xuống rất nhanh.

Đâu có!

Cậu ấy đứng dậy:

Cậu ấy không nhúc nhích, người không biết còn tưởng cậu ấy đang giận dỗi gì tôi.

– Tôi đi lấy nến.

Thằng nhóc này diễn cũng không tệ đâu, nói khóc là khóc được ngay.

Cậu ấy muốn ăn bữa tối dưới ánh nến hả?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!