Chương 21: (Vô Đề)

***

– Sao có vị thế nào nhỉ? Trăng có vị như hoa quế phải không?

Nói một câu thật lòng, cậu ấy khóc lên cũng rất đẹp.

Tôi rất bất ngờ, bất ngờ tới mức suýt nữa sánh cả rượu trong tay ra.

Lần này cậu ấy rất nghe lời, lập tức cắn môi.

Cậu ấy nằm nhoài ở đó, cười khanh khách nhìn tôi:

– Cậu biết à?

Cậu ấy ra ngoài, cầm theo hai giá nến, ôm nến trong lòng.

Ví dụ, không thể làm chuyện mình muốn làm.

Tôi không nhớ là từng nói nghề nghiệp của mình cho cậu ấy đấy.

Bẩm sinh tôi đã không có kỹ năng này.

– Đúng, tôi rất muốn xem, nhưng không có ai xem chung với tôi cả.

Cậu ấy muốn ăn bữa tối dưới ánh nến hả?

Cậu ấy nâng chén rượu bằng cả hai tay, hàm răng khẽ va vào miệng cốc.

– Cậu đọc rồi? – Tôi hỏi – Cậu đọc truyện tranh thiếu nữ à?

Chính vào giờ phút này đây, tôi chợt nhận ra rằng, câu chuyện của hai chúng tôi cũng khá lãng mạn đấy chứ.

– Anh về rồi à?

– Ừ. – Cậu ấy nói – Tôi đã từng đọc.

Tôi là một thanh niên tốt, dỗ dành cậu ấy như dỗ trẻ con:

Rượu 11 độ, tôi chỉ mới uống một nửa, nhưng dường như có chút say.

Trong lúc chờ đợi, tôi rót thêm rượu vào chén cho cậu ấy, sau đó lén ăn vụng một miếng bít tết đã nguội.

Thậm chí tôi còn chưa kịp từ chối cậu ấy rõ ràng, cậu ấy khóc cái gì?

– Cậu đọc rồi? – Tôi hỏi – Cậu đọc truyện tranh thiếu nữ à?

Trêu tôi?

– Về phòng ngủ đi, bên ngoài lạnh.

Cậu ấy bắt đầu thích tôi từ khi nào nhỉ?

Cậu ấy cười ngại ngùng:

Tôi nói:

– Vốn dĩ tôi chỉ đi ngang qua thôi, sau đó mới mua sách của anh.

– Tôi đã từng xem anh ký tặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!