***
Tôi rất thích ngày nắng, nhất là ngày nắng không quá nóng thế này.
Tôi không biết phải hình dung mùa hè năm nay thế nào, hai ba ngày trời lại đổ cơn mưa, khó lắm nhiệt độ mới dâng cao lập tức tụt xuống, chẳng hề có chút dáng vẻ mà mùa hạ nên có.
Dẫu vậy, nhiệt độ thế này vừa hay thích hợp ngồi trong vườn nhâm nhi ly rượu, tám chuyện với nhau.
Nói sao thì chọc người ta khóc cũng không hay cho lắm.
Đương nhiên, nếu không có nguy cơ bị tỏ tình đột ngột, nhất định tôi sẽ hưởng thụ buổi chiều hôm thế này.
Cậu hàng xóm của tôi rất đỉnh, vừa đẹp trai vừa giỏi nấu ăn, tôi còn tưởng rằng cậu ấy nói muốn mời tôi ăn cơm thì sẽ gọi đồ ăn bên ngoài, hoặc đặt Pizza. Nào ngờ cậu ấy đích thân xuống bếp làm một bàn đồ ăn lớn.
Cậu ấy nói:
– Lâu lắm rồi tôi không nấu ăn, không biết có hợp khẩu vị của anh không.
Nói thế nào đây…
Tôi nghi ngờ khả năng nấu ăn của cậu ấy học ở trường đào tạo đầu bếp Tân Đông Phương.
Kỳ thực tôi phải thừa nhận một điều, có đôi khi tôi rất ngốc nghếch, nói chuyện chẳng hề suy nghĩ, nói xong mới cảm thấy hối hận.
Trong lúc nói chuyện, cậu ấy cũng ngơ ngơ.
Cậu nhóc ngốc nghếch thanh tú vậy mà còn học đòi người ta yêu thầm nữa kìa.
Vì thế tôi nói:
– Ngửi thơm quá, hi vọng duy nhất của sát thủ phòng bếp như tôi khi tìm vợ chính là nấu ăn ngon hơn tôi.
– Tửu lượng của tôi kém lắm.
Dứt lời, bầu không khí trở nên đông cứng.
Cậu ấy cúi đầu, dùng khăn giấy lau dụng cụ ăn đưa cho tôi.
Cậu ấy vươn tay lau mặt, không biết lau nước mưa hay nước mắt.
Tôi cười lúng túng cảm ơn, chợt nhận ra tiếng Trung không giống tiếng Anh, không phân biệt he hay she. Cậu ấy sẽ không nghĩ rằng tôi đang ám chỉ điều gì đấy chứ?
Cậu ấy vật vã ôm chó vào trong phòng, tôi do dự một lát, cũng theo vào trong, còn đóng cửa cẩn thận.
Tai cậu ấy ửng đỏ, không biết vì xấu hổ hay vì điều gì khác.
Tôi không dám hỏi, cũng chẳng dám nghĩ nhiều, bèn rót cho cậu ấy một chén rượu.
Tôi nói:
– Rượu này có 11 độ thôi, rất thích hợp để uống giải sầu.
Tôi nghi ngờ khả năng nấu ăn của cậu ấy học ở trường đào tạo đầu bếp Tân Đông Phương.
Cậu ấy cầm chén rượu đưa lên mũi ngửi sau đó chợt bật cười.
– Rất thơm, mùi rượu cũng không nồng. – Tôi nâng chén, muốn cụng chén với cậu ấy. – Trước khi ăn thì uống một chén, hai chúng ta làm hàng xóm lâu như vậy rồi, đây mới là lần đầu tiên ngồi trò chuyện cùng nhau.
Cậu ấy mím môi gật đầu, khẽ cụng chén với tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!