***
Ví dụ như hàng xóm của tôi.
Chuyện này hiếm à nha. Tôi vẫn luôn cho rằng việc nhận được thư tình có cảm giác giống như được nếm trái anh đào chín đầu tiên cuối xuân đầu hạ.
Mưa bắt đầu vô tình trút xuống, tả thực một cách hoàn mỹ câu văn
"giọt mưa to như hạt đậu đổ ập xuống" khi còn nhỏ thường viết trên giấy làm văn.
Sau khi thích ứng bóng tối, ngược lại cũng không cảm thấy có gì bất tiện. Tôi đứng dậy bật đèn lớn, cuối cùng chắc chắn là mất điện rồi.
May sao tôi cũng được coi như một nửa thanh niên văn nghệ nên khá kén chọn trong việc đọc, thế vậy mà lá thư này có thể khiến tôi đọc thêm một lần, thưởng thức thêm một lần.
Đương nhiên chúng ta đâu biết quả anh đào nào là quả chín đầu tiên, nhưng tóm lại vẫn có thể tưởng tượng một chút chứ nhỉ?
Cát: Mở đầu năm mới.
Hi vọng năm mới này cũng có thể thật chăm chỉ =)))
Sáu giờ hơn, tôi đã tắm rửa và ăn sáng xong. Cậu ấy nghe thấy giọng của tôi, lập tức dừng động tác, sau đó quay sang nhìn tôi. Tôi ngồi trong sân nhà sau mưa, vừa nhâm nhi chén rượu vừa đọc hết lá thư có thể được định nghĩa như một lá thư tình.
Tôi phải thừa nhận người viết thư không chỉ chân thành mà văn chương cũng rất xuất sắc.
– Cậu dùng nước hoa gì thế? Mùi thơm lắm, tôi cũng muốn mua một lọ.
Tôi ngồi trong sân nhà sau mưa, vừa nhâm nhi chén rượu vừa đọc hết lá thư có thể được định nghĩa như một lá thư tình. Tôi phải thừa nhận người viết thư không chỉ chân thành mà văn chương cũng rất xuất sắc.
Tôi nhét áo mưa trong tay cho cậu ấy, không đợi cậu ấy nói gì đã xua tay chạy về nhà mình. Sở dĩ nói văn chương xuất sắc không phải vì người đó dùng bao nhiêu đoạn ngắn hay đáng giá sao chép mà người đó có thể dùng những từ ngữ ngắn để chọc đúng nỗi lòng tôi.
Tôi ném thẳng chiếc ô hỏng vào thùng rác, sau đó đến trước cửa sổ nhìn, chợt phát hiện cậu ấy đã đi mất rồi. May sao tôi cũng được coi như một nửa thanh niên văn nghệ nên khá kén chọn trong việc đọc, thế vậy mà lá thư này có thể khiến tôi đọc thêm một lần, thưởng thức thêm một lần.
Cái gì mà nước hoa, hương liệu, tôi chẳng hiểu gì hết, cho nên cũng chẳng biết phải nói gì.
Một cánh cửa thủy tinh, chia cắt hai thế giới. Bên trong đèn đuốc sáng trưng, ấm áp thoải mái, bên ngoài tối lửa tắt đèn, ẩm ướt lạnh lẽo.
Tôi không có thời gian nói nhiều lời, cậu ấy không sợ dầm mưa nhưng tôi thì sợ.
Tôi vẫn luôn cho rằng việc nhận được thư tình có cảm giác giống như được nếm trái anh đào chín đầu tiên cuối xuân đầu hạ. Kể từ khi gặp cậu hàng xóm này, sự tự tin của tôi giống như quả bong bóng bị kim châm bục lỗ xì hơi.
Lá thư này không dài, vừa hay tôi có thể đọc xong trong thời gian nhâm nhi hết chén rượu.
Tôi quay đầu, thấy cậu hàng xóm đứng nhìn tôi cách hàng rào.
– Anh thích à?
Tôi lau khô bàn ghế trong sân, rồi vào nhà lấy sách với rượu ra.
Vào đến trong nhà tôi phát hiện chiếc ô trong tay mình cũng hỏng rồi, làm người tốt còn mất luôn cả một cái ô, đúng là thiệt.
***Tôi đặt thư lên bàn, đè chai rượu lên để tránh gió cuốn bay đi mất.
Ví dụ như hàng xóm của tôi.
– Xin lỗi nhé. – Cậu ấy nói – Nhóc này háu ăn quá. Tôi cũng thế. Tôi gác chân, hưởng thụ không khí trong lành, thời gian nhàn nhã cùng với hương rượu thơm ngọt.
Thực ra chẳng phải tôi cố ý ghi nhớ làm gì, chỉ vì cuộc sống quá tẻ nhạt, ở nơi vắng vẻ không có tí hơi người nào thế này cũng phải tự tìm chút niềm vui cho mình mới được. Là ai đây ta?
Chú chó Alaska nhà bên xộc ra khỏi phòng, đứng trong vườn vẫy đuôi với tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!