Chương 18: (Vô Đề)

***

Vốn dĩ tôi không định trả lời thư đâu, nhưng xuất phát từ lòng quan tâm theo chủ nghĩa nhân đạo, tôi vẫn viết một lá thư trả lời nói cho cậu ấy biết một khi xuất hiện triệu chứng mất ngủ thì nên tìm tới bác sĩ càng sớm càng tốt, đây là một vấn đề rất nghiêm túc, rất quan trọng.

Nhìn biểu cảm của cậu ấy, tôi chợt hiểu ra, chú chó nhà cậu ấy đã biến mất.

Khi tôi vô thức ôm cả người cả chó ngả về sau, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu lại là bài thơ của Maksim Gorky…

Tôi yên lặng cùng cậu ấy trở về nhà.

Kết quả vừa vào nhà đã thấy nhóc nghịch ngợm chạy lăng xăng nhào vào lòng cậu hàng xóm.

Đèn tầng hai nhà cậu ấy vẫn còn sáng.

Để mưa bão cuồng nhiệt hơn đi!

Có lẽ câu hỏi đột ngột của tôi đề cập đến vấn đề riêng tư, thoạt nhìn cậu ấy hơi mất tự nhiên.

Tôi bảo mình có thể hỗ trợ nhưng bị cậu ấy từ chối.

Nghĩ đến đây, tôi bất giác bật cười.

Vừa dứt lời tôi hối hận ngay.

Cậu ấy không kịp nói gì với tôi, chỉ ôm Công Chúa, để nó nhiệt tình liếm mặt mình.

Nghĩ đến đây, tôi bất giác bật cười.

Tôi dở khóc dở cười ôm hai người họ, chợt nhận ra Công Chúa cũng phải sợ lắm.

Cậu ấy xua tay:

Cậu ấy vật vã ôm chó vào trong phòng, tôi do dự một lát, cũng theo vào trong, còn đóng cửa cẩn thận.

Cậu ấy vẫn mặc áo mưa, thoạt nhìn bị mưa trút xuống nhếch nhác nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi an ủi chú chó lớn, giống như một thầy giáo tâm sự với cậu bạn nhỏ.

Chú chó lớn bị dọa sợ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm sấp liếm tay cậu ấy.

Cậu ấy nói:

Cậu ấy thở phào một hơi, quay sang nhìn tôi.

Tôi bị lờ đi nửa ngày trời nhưng không hề cảm thấy bối rối, ngược lại cậu ấy vội vàng đứng dậy nói cảm ơn.

– Tôi cũng đâu giúp được gì. – Tôi nói – Nó tự tìm về nhà mà.

– Không thành vấn đề. – Tôi hỏi cậu ấy – Tửu lượng của cậu thế nào? Tôi xem nên mang rượu bao nhiêu độ đi, cậu uống cũng không say.

Cậu ấy ngây ra một lát, sau đó bật cười thành tiếng.

Bấy giờ tôi mới phát hiện, cậu ấy có một đôi răng khểnh rất đáng yêu, khi nở nụ cười cảm giác rất hoạt bát.

Trước đây anh em bạn bè có chuyện tôi đều dùng câu

"Hôm nào mời tôi ăn cơm", không phải vì muốn ăn cơm thật, chỉ là một câu nói đùa mà thôi.

– Vẫn phải cảm ơn anh. – Cậu ấy nói – Lúc ấy tôi đã thực sự rất sợ hãi.

Chuyện mất ngủ rất khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!