Chương 17: (Vô Đề)

***

– Để cảm ơn anh, – Rõ ràng khi nói câu này, mặt cậu ấy thoáng ửng đỏ – Hôm qua anh giúp tôi đi tìm Công Chúa, tôi muốn mời anh ăn cơm, được không?

Tôi vẫn luôn cho rằng quan hệ giữa mình và hàng xóm là thế này, mỗi ngày nhận thư, viết thư, giống như mối quan hệ bạn qua thư hồi còn bé.

Trước đây, có một khoảng thời gian tôi cũng mất ngủ, thậm chí khi ấy tôi rất sợ trời tối, tôi cảm thấy trời vừa sầm xuống là cả thế giới như sụp đổ.

Nghe tôi nói vậy, tựa hồ cậu ấy hơi hốt hoảng, vội ngẩng đầu nhìn tôi:

Sau khi truyền đạt ám thị thất bại, tôi từ bỏ tiếp tục ám thị, thầm nghĩ thôi để sau hẵng nói, dù sao cũng phải có cơ hội nói rõ ràng với cậu ấy.

Có thể nhận thấy cậu ấy là một người rất tỉ mỉ.

Biết đâu tôi có thể phỏng vấn hàng xóm của mình ở phương diện này, có vẻ cậu ấy rất giàu kinh nghiệm.

Cậu ấy cứ thấy tôi là lại cắm mặt chạy, chắc hẳn chúng tôi sẽ không thể giao tiếp nhiều.

Có lẽ do thời gian cậu ấy mất ngủ chưa lâu, bây giờ vẫn chưa lo lắng nhiều. Cậu ấy còn nói với tôi rất thích cảm giác này, nói cái gì mà vì cảm thấy thời gian không đủ, bây giờ thời gian tỉnh táo càng ngày càng dài, có thể làm rất nhiều chuyện chưa làm xong.

Tôi hỏi cậu ấy:

– Tôi nhìn ra mà.

Tôi đã nghĩ như vậy đấy, nhưng cuộc sống luôn có những điều bất ngờ.

Sau đó tôi đã phải uống thuốc suốt một thời gian dài, còn tìm tới bác sĩ tâm lý tư vấn, tốn công tốn sức điều trị nửa năm trời mới từ từ khôi phục bình thường.

Tôi đi vòng quanh, không tìm thấy bóng dáng của chú chó đâu hết.

Có thể hãi hùng, hay vui vẻ, tóm lại, câu chuyện cuộc đời sẽ chẳng bao giờ bình yên.

– Không có.

Tôi không dám hỏi, cũng chẳng dám nghĩ nhiều, bèn rót cho cậu ấy một chén rượu.

Hôm ấy trời lại đổ mưa to, bỗng có người gõ cửa nhà tôi.

Trừ bỏ bên quản lý dịch vụ thì chưa từng có hàng xóm nào gõ cửa nhà tôi hết.

Tôi tưởng bên quản lý dịch vụ đến. Mà trời đang mưa thế này, họ đến đây làm gì?

Nói thế nào đây…

Hạ Thanh Hòa.

Kết quả mở cửa ra, bất ngờ thay người đứng ngoài cửa chính là hàng xóm nhà tôi.

Có lần tôi buôn chuyện với biên tập của tôi và nhắc đến cậu ấy, nói về phong cách ăn mặc kia, biên tập của tôi đã nói:

"Người làm nghệ thuật đều có phong cách ấy."

Ngoài kia mưa to gió lớn, cậu ấy còn không che ô.

Bộ dạng của cậu ấy khiến tôi giật mình hốt hoảng, vội vàng tránh ra cho cậu ấy vào nhà, nhưng cậu ấy chỉ gấp gáp hỏi tôi:

Tôi dở khóc dở cười ôm hai người họ, chợt nhận ra Công Chúa cũng phải sợ lắm.

– Công Chúa có ở nhà anh không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!