Chương 16: (Vô Đề)

***

Công Chúa là tên chú Alaska mà cậu ấy nuôi, một con chó đực mà lại gọi bằng cái tên Công Chúa. Lần đầu tiên tôi nghe thấy cậu ấy gọi chú chó, tôi còn tưởng mình nghe nhầm rồi cơ.

Hồi nhỏ tôi rất thích kẹo sữa Thỏ Trắng, hồi ấy còn có một loại kẹo sữa nhãn hiệu Khỉ Vàng.

– Vậy tối nay tôi có thể mời anh ăn cơm không? Ở nhà tôi, tôi nấu.

Hồi nhỏ tôi rất thích kẹo sữa Thỏ Trắng, hồi ấy còn có một loại kẹo sữa nhãn hiệu Khỉ Vàng.

Khi tôi vô thức ôm cả người cả chó ngả về sau, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu lại là bài thơ của Maksim Gorky…

Nhưng khi lớn rồi tôi không còn ăn nữa, một người đàn ông mà suốt ngày ăn kẹo sữa thì cũng hơi xấu hổ.

Cậu ấy cầm chén rượu đưa lên mũi ngửi sau đó chợt bật cười.

Tôi bóp kẹo sữa, chần chừ tầm hai giây, sau đó nhanh chóng bóc nó ra ăn.

– Được, tôi biết rồi.

– Nó cũng đã về, vậy tôi đi trước nhé. – Tôi nói – Cậu đi tắm rửa nhanh đi, dầm mưa rồi đừng để bị ốm.

Rất ngon, vẫn là mùi vị trong ký ức thuở ấu thơ.

Cậu ấy mở cửa ra, cười nói với tôi:

Cậu ấy thở phào một hơi, quay sang nhìn tôi.

Tôi vừa ăn kẹo vừa cố ý đứng đó đợi thêm một lát, kết quả hôm nay không đợi được cậu ấy tình cờ ngang qua.

Hôm nay cũng thực sự rất thích anh.

Không đi qua thì thôi vậy, coi như cậu ấy mất đi một cơ hội gặp mặt tôi.

Ngoài trời mưa to gió lớn, tôi còn chưa kịp thay giày đã vội vã đuổi theo, đôi dép lê trơn trượt trên nền đất bị mưa thấm ướt.

Tôi cầm thư về, nội dung trong thư vẫn là những lời vụn vặt. Chẳng qua cậu ấy nói tự dưng gần đây cậu ấy bắt đầu mất ngủ, mỗi ngày khó khăn lắm mới ngủ chập chờn hơn hai tiếng đồng hồ.

– Vậy, vậy thì sáu giờ nhé.

Chuyện mất ngủ rất khó chịu.

– Cậu làm nghề gì thế? Tôi thấy hình như cậu cũng không ra ngoài làm việc.

Trước đây, có một khoảng thời gian tôi cũng mất ngủ, thậm chí khi ấy tôi rất sợ trời tối, tôi cảm thấy trời vừa sầm xuống là cả thế giới như sụp đổ.

Tôi vừa ăn kẹo vừa cố ý đứng đó đợi thêm một lát, kết quả hôm nay không đợi được cậu ấy tình cờ ngang qua.

Sau đó tôi đã phải uống thuốc suốt một thời gian dài, còn tìm tới bác sĩ tâm lý tư vấn, tốn công tốn sức điều trị nửa năm trời mới từ từ khôi phục bình thường.

Đây là câu nói của con cáo với Hoàng tử bé.

Câu này chính là câu cửa miệng của tôi trước đây.

– Vừa rồi, – Cậu ấy nói – Tôi đang ở trong phòng thì chợt nghe thấy nó sủa một tiếng, giống như bị dọa ấy, chờ tôi xuống dưới thì không thấy nó đâu nữa rồi.

Có lẽ do thời gian cậu ấy mất ngủ chưa lâu, bây giờ vẫn chưa lo lắng nhiều. Cậu ấy còn nói với tôi rất thích cảm giác này, nói cái gì mà vì cảm thấy thời gian không đủ, bây giờ thời gian tỉnh táo càng ngày càng dài, có thể làm rất nhiều chuyện chưa làm xong.

Quả nhiên, cậu ấy nằm rạp ra bàn cười, sau đó nghiêng đầu nhìn tôi, nói với tôi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!