Chương 13: (Vô Đề)

***

Thực ra từ lúc tôi gửi thư đi cho đến khi nhận được phong thư vào sáng ngày hôm sau tôi đều thấp thỏm không yên.

Trong nhà nhiều báo như thế, gấp bừa một cái cũng được một phong thư.

Thực ra tôi rất do dự.

Đọc xong thư, tôi nhìn xuống phần tái bút xem có câu

"Hôm nay cũng thật sự rất thích anh" như thể kiểm tra bài cũ.

Kể từ trước khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, Nữ Oa sáng tạo ra con người, thế giới mà chúng ta đang sống này vốn dĩ rất thuần túy. Càng đông người, lòng người càng phức tạp, yêu ma quỷ quái cũng xuất hiện theo.

Có thêm sự cố gắng của một chiếc đồng hồ báo thức nữa, tôi thành công mở mắt vào sáng sớm. Mặc dù tôi không phải thánh nhân, từ trên xuống dưới đều không tỏa ra ánh hào quang rạng rỡ như Chúa, nhưng tôi rất nhiệt tình giúp đỡ người khác, lấy đó làm niềm vui.

Tôi lười bật đèn, chán nản đi vòng quanh phòng khách mờ tối.

Lương thiện và dịu dàng càng ngày càng trở nên quý hiếm. Dẫu vậy phải với điều kiện tiên quyết, tôi và đối phương không liên quan gì về vấn đề tình cảm.

Đằng sau có âm thanh, tôi nhận ra cậu ấy dắt chó đi dạo về rồi. Ngay giờ phút này đây, tôi còn cảm thấy như thể chuyện cậu ấy tình cờ ngang qua mỗi lần tôi lấy thư cũng là do cậu ấy đã tính toán từ trước.

Tôi rất bằng lòng giúp cậu hàng xóm nhà mình bê hoa, song cứ nghĩ đến chuyện đối phương thích mình, chỉ một động tác dư thừa của tôi cũng có thể khiến cậu ấy sinh ra hiểu lầm, tôi lại chần chừ không cất nổi một bước.

Bằng không tại sao cậu ấy chẳng hề nhắc tới ám thị trong thư?

Tôi chỉ đành nắm chặt lá thư của cậu ấy trong tay, lo lắng nép mình phía sau cửa sổ.

Tôi vẫn luôn đoán cậu ấy sẽ có phản ứng thế nào sau khi nhận được thư, đoán rốt cuộc cậu ấy sẽ có hiểu được ám thị của tôi không.

Nhưng chuyện này khiến tôi cảm thấy thật khó xử, tôi thực sự không biết phải làm thế nào.

Đối diện với cục diện lúng túng và không biết xử lý ra sao, cách tốt nhất là trốn tránh. Không thể nào có chuyện người đó nhét thư sớm hơn năm giờ được. Nhìn cơn mưa to lạnh lùng ập tới thấm ướt cả người cậu ấy và hoa, thấy cậu ấy suýt nữa trượt chân ngã chỉ vì bê hoa.

Tôi xuống tới nơi thì cậu ấy đã vào trong phòng, không biết có nhìn thấy tôi hay không.

Tôi suy nghĩ, phải chăng bởi vì cậu ấy là người duy nhất giữ mối quan hệ thân mậtvới tôi sau khi tôi chuyển tới đây. Cho nên, khi đối diện với khả năng quyết liệt, tôi sẽ có chút… không nỡ.

Có điều nói qua cũng phải nói lại, tôi thực sự hơi hốt hoảng, bởi vì tôi chưa từng gặp chuyện này bao giờ. Sau đó, cậu ấy dừng trước hòm thư nhà tôi một lát. Thậm chí tôi chẳng cần nhìn cũng biết cậu ấy đã bỏ gì vào trong.

Kiểu người ngang qua đường nhìn thấy bông hoa nhỏ bị người ta vứt đi cũng cảm thấy thương tiếc và nhặt nó lên. Kỳ thực tôi cảm thấy bản thân mình làm thế này hơi quá đáng.

Hay là cậu ấy cố ý?

Cố ý giả vờ không hiểu?

Tôi viết cho cậu ấy: Cảm ơn đã đề cử phim cho tôi, cũng cảm ơn hoa của bạn.

Tôi gấp thư cẩn thận, lục lọi mãi mới phát hiện trong nhà không có phong thư.

Dẫu vậy phải với điều kiện tiên quyết, tôi và đối phương không liên quan gì về vấn đề tình cảm. Bởi vì có một số người, thực sự rất thú vị. Giúp cậu ấy thì có làm sao?

Thực sự tôi không phải tên lưu manh thích chọc ghẹo người khác, nhưng phản ứng của cậu ấy khiến tôi lờ mờ hiểu ra tại sao có dạng lưu manh ấy tồn tại.

Đương nhiên, nghĩ và làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Trước khi tôi mang thư ra ngoài đã xem dự báo, xác nhận đêm nay và sáng mai đều không mưa. Giúp cậu ấy bê hoa, cậu ấy cũng không thể lập tức lấy thân báo đáp.

Nếu cậu ấy hiểu, chắc hẳn sẽ phải thất vọng một chút nhỉ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!