***
Đối diện với cục diện lúng túng và không biết xử lý ra sao, cách tốt nhất là trốn tránh.
Sống trên đời, ai mà không có những lúc hoang mang bối rối?
Tôi đứng ở phòng khách, nhìn ra bên ngoài qua cánh cửa kính sát đất. Tôi có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ ngoài sân, bao gồm cả hòm thư của tôi.
Bông hoa nhỏ ấy nằm trong hòm thư của tôi, hình ảnh này còn mang chất hạ hơn cả mùa hạ.
Đương nhiên, nghĩ và làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.Mùa hạ của anh.Đối diện với cục diện lúng túng và không biết xử lý ra sao, cách tốt nhất là trốn tránh.
Dường như cậu ấy chưa từng có ý định muốn để tôi biết cậu ấy là ai, vậy thì lẽ nào do cuộc sống của cậu ấy quá tịch mịch nên mới mượn nó để giảm bớt cô đơn?
Ba chuông báo thức không đánh thức nổi tôi, vậy thì hẹn bốn cái. Bốn chiếc chuông báo thức không đánh thức nổi tôi, vậy thì hẹn năm cái. Vì thế, tôi bèn chạy vào nhà.
Kể từ trước khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, Nữ Oa sáng tạo ra con người, thế giới mà chúng ta đang sống này vốn dĩ rất thuần túy. Càng đông người, lòng người càng phức tạp, yêu ma quỷ quái cũng xuất hiện theo.
Ai ngờ được đã năm 2020 rồi mà tôi còn trao đổi thư từ với người khác. Tuy rằng tôi tránh được bản thân cậu ấy vậy mà không tránh được thư của cậu ấy.
Có điều nói qua cũng phải nói lại, tôi thực sự hơi hốt hoảng, bởi vì tôi chưa từng gặp chuyện này bao giờ.
Tôi đứng ở một góc, áp sát tường, tay nắm chặt rèm cửa, chờ tôi hồi thần lại mới phát hiện bản thân sắp kéo tuột rèm cửa đến nơi. Thực ra tôi không thể hình dung rốt cuộc mình đã ôm tâm trạng gì khi quan sát hành động của cậu ấy. Trước giờ tôi đều không cảm thấy bản thân là một người thông minh.
Những chuyện tôi từng trải qua, có thể tránh được thì tránh, dù sao tục ngữ nói rất đúng – Trốn tránh nhục nhã nhưng có tác dụng. Bất chợt, tôi có một ảo giác. Tôi vốn nghĩ, thôi bỏ đi, đừng đọc nữa.
Nhưng khi tôi lên tầng lượn một vòng rồi đi xuống, nhìn thấy phong thư lẻ loi trên bàn, bỗng dưng cảm thấy nó thật đáng thương.
***
Tôi bước tới, cầm bông hoa cài lên tai, sau đó mở hòm thư, báo vào thư tình xuất hiện đúng như dự đoán.
Tôi đã nhận được tám lá thư mà không rõ lý do, không thể cứ tiếp tục như vậy mãi được. Tôi đứng trên cầu thang nhìn chằm chằm vào phong thư kia.
Khi nghe lời thoại này, trước tiên đầu óc tôi trống rỗng, sau đó đột ngột kêu lên inh ỏi, dường như cả con phố ồn ã bỗng dưng xuất hiện trong đầu. Đầu người chuyển động, toàn là những gương mặt xa lạ quen thuộc.
Màu trắng sạch sẽ chỉnh tề tựa những bông hoa trắng nhỏ li ti không biết thuộc giống gì trồng trên sân nhà cậu ấy.
Chẳng ai ngờ rằng nhiều năm về sau, tôi sẽ phải vô cùng sầu não vì việc hồi bé đã không nghe lời mẹ.
Rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới không gây tổn thương cho cậu ấy nhưng vẫn để cậu ấy biết được rằng tôi có thể làm bạn bè chẳng qua chỉ không thể làm bạn trai cậu ấy đây?
Tình cảm chân thành nên được trân trọng, nhưng tôi biết rõ bản thân không thể nhận lấy tình cảm chân thành của cậu ấy, vì thế phải trả lời cho đàng hoàng. Cũng rất giống với bản thân cậu ấy.
Nhưng chuyện này khiến tôi cảm thấy thật khó xử, tôi thực sự không biết phải làm thế nào.
Bỏ lỡ cơn mưa lớn không biết sẽ dừng khi nào, bỏ lỡ đám mây trôi. Hoặc có lẽ sẽ chẳng thèm viết thư cho tôi nữa? Tôi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định bóc thư.
Hết chương 15
Có lẽ do hôm nay tôi ra lấy muộn nên mùi hương đã phai đi ít nhiều. Dù sao đi chăng nữa, lá thư này vô tội.
Phong thư màu trắng, ghi Gửi Khâu Dương bằng bút mực đen. Có điều nói qua cũng phải nói lại, tôi thực sự hơi hốt hoảng, bởi vì tôi chưa từng gặp chuyện này bao giờ.
– Chào buổi sáng. – Tôi huýt sáo với Alaska xong mới chào hỏi cậu ấy.
Không phải chưa từng được nhận thư tình mà chưa bao giờ được người cùng giới thích.
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!