Chương 11: (Vô Đề)

***

Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn cậu ấy bước xa dần.

Đáng sợ là vậy, nhưng đọc đến cuối tôi bỗng bật cười.

Sống trên đời, ai mà không có những lúc hoang mang bối rối? Tôi rất bằng lòng giúp cậu hàng xóm nhà mình bê hoa, song cứ nghĩ đến chuyện đối phương thích mình, chỉ một động tác dư thừa của tôi cũng có thể khiến cậu ấy sinh ra hiểu lầm, tôi lại chần chừ không cất nổi một bước.

Cũng chính vào đêm nay, cuối cùng thì tôi mới nhận ra rằng sự thật là tôi ích kỷ đến nhường nào, thậm chí việc không muốn tổn thương đến cậu ấy đều xuất phát từ sự tiếc thương với lương thiện, chứ không phải vì bản thân cậu ấy.

Tôi vẫn luôn cảm thấy, con người có thể hồ đồ nhất thời, nhưng không thể hồ đồ cả đời.

Bất chợt, tôi có một ảo giác.

Đọc xong thư, tôi nhìn xuống phần tái bút xem có câu

"Hôm nay cũng thật sự rất thích anh" như thể kiểm tra bài cũ. Trong thư, cậu ấy miêu tả vầng mặt trời mà cậu ấy nhìn thấy trong mơ.

Cậu ấy nói mình ngồi trên đỉnh núi, dưới chân là vực sâu, nhưng dường như chẳng đáng sợ chút nào, cậu ấy hân hoan chờ đón mặt trời đỏ tựa lòng đỏ trứng gà từ từ nhô lên. Tôi đã nhận được tám lá thư mà không rõ lý do, không thể cứ tiếp tục như vậy mãi được.

Tắt chiếc chuông báo thức cuối cùng đi, thế giới trở về im lặng.

Cậu ấy bỏ thư vào xong còn nhìn về phía tôi, tôi vội vàng tránh đi, sợ cậu ấy phát hiện.

Không phải chưa từng được nhận thư tình mà chưa bao giờ được người cùng giới thích. Lương thiện và dịu dàng càng ngày càng trở nên quý hiếm. Ba chuông báo thức không đánh thức nổi tôi, vậy thì hẹn bốn cái. Bốn chiếc chuông báo thức không đánh thức nổi tôi, vậy thì hẹn năm cái.

Màu trắng sạch sẽ chỉnh tề tựa những bông hoa trắng nhỏ li ti không biết thuộc giống gì trồng trên sân nhà cậu ấy.

Tôi ngồi cho tới tận khi trời tối mới viết được lá thư trả lời tám trăm chữ, viết xong còn cảm thấy đống chữ của mình xấu kinh hồn. Tóm lại, tôi nhất định phải bắt được người này.

Tôi đứng trên cầu thang nhìn chằm chằm vào phong thư kia.

Dù sao đi chăng nữa, lá thư này vô tội.

Giúp cậu ấy thì có làm sao? Đáng sợ là vậy, nhưng đọc đến cuối tôi bỗng bật cười. Vì thế, tối đó tôi lên giường nằm từ rất sớm, trước lúc ngủ còn đặt tất cả những thứ có thể báo thức trong nhà vào năm giờ sáng ngày mai.

Vốn dĩ tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, nhưng giây phút kéo rèm cửa ra, tôi chợt cảm thấy vận mệnh kỳ diệu như vậy đấy, nó sẽ luôn đưa đến trước mặt tôi một vài món quà mà tôi chẳng thể ngờ tới.

Cậu ấy tên Trường Hạ đúng không?

Tôi ghi nhớ tên của những bộ phim điện ảnh này.

Tôi gấp thư cẩn thận, lục lọi mãi mới phát hiện trong nhà không có phong thư. Không thể nào có chuyện người đó nhét thư sớm hơn năm giờ được.

Tôi vô thức trốn sau rèm cửa, nhìn chằm chằm vào cậu ấy.

Cũng chính vào đêm nay, cuối cùng thì tôi mới nhận ra rằng sự thật là tôi ích kỷ đến nhường nào, thậm chí việc không muốn tổn thương đến cậu ấy đều xuất phát từ sự tiếc thương với lương thiện, chứ không phải vì bản thân cậu ấy.

Quả nhiên, lá thư trả lời của tôi đã không còn ở đó nữa mà thay bằng một bông hoa. Nói thật, năm tôi chuẩn bị thi đại học cũng không dậy sớm như vậy. Vì người kia, tôi đã cố gắng rất nhiều.

Không có ý gì khác, tôi chỉ muốn hỏi cậu ấy đã xem những phim gì. Gần đây mỗi lúc chán tôi đều lôi những bộ phim trước đây mình thích ra xem đi xem lại, xem đến ngán rồi.

Màu trắng sạch sẽ chỉnh tề tựa những bông hoa trắng nhỏ li ti không biết thuộc giống gì trồng trên sân nhà cậu ấy. Tắt chiếc chuông báo thức cuối cùng đi, thế giới trở về im lặng. Có thêm sự cố gắng của một chiếc đồng hồ báo thức nữa, tôi thành công mở mắt vào sáng sớm.

Mặc dù tôi không phải thánh nhân, từ trên xuống dưới đều không tỏa ra ánh hào quang rạng rỡ như Chúa, nhưng tôi rất nhiệt tình giúp đỡ người khác, lấy đó làm niềm vui.

Một tay cầm thư tình, một tay cầm xẻng nhỏ, cả hai thứ đều là của cậu ấy. Chương 6-10||Chương 16-20Tiếng chuông báo thức bên tai trầm bổng, ồn ào tới mức tôi đau cả đầu.

Cứ thế, tôi nhìn theo bóng dáng cậu ấy, thấy cậu ấy ra khỏi cổng nhà mình, đi ngang qua cổng nhà tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!