Trên đường quay trở lại cửa hàng, Ứng Đào vẫn liên tục nhắc đến chuyện này, hỏi tại sao cô ấy lại không được hưởng ké tí nào, không biết là do ánh mặt trời quá chói chang hay là do bóng tối che khuất mất mắt nam thần rồi? Rõ ràng là cô ấy đứng ngay đằng sau, chứng kiến được hết đầu đuôi sự việc, thế mà vẫn phải tay trắng trở về.
"Cậu cứ trốn ở sau lưng tớ, đương nhiên là cậu ấy không nhìn thấy cậu rồi." Thịnh Tường theo thói quen chọc nắp hộp đồ uống, đưa tới trước miệng Ứng Đào: "Nè, uống đi."
Tự dưng một đống hoa hoè đủ màu sắc xuất hiện trước mắt Ứng Đào, hương thơm ngọt ngào vị đào xộc thẳng vào mũi khiến cô ấy lập tức nhảy ra xa: "Aaaaaaaa, tớ chỉ buột miệng nói vậy thôi, không cần, không cần đâu…"
Khi về tới cửa hàng, Ninh Viễn Tuyết và Lê Nghệ đều đang có mặt ở đó.
Thấy Ứng Đào hùng hùng hổ hổ chạy vào, Lê Nghệ đang dọn dẹp cũng dừng tay lại hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Hai ngày nay cô ấy đều tới đây ăn cơm chực, tiện tay phụ giúp dọn dẹp cửa hàng, vì thế mẹ Thịnh cũng đã quen với việc Ứng Đào xuất hiện vào giờ này.
Nhìn thấy mẹ Thịnh, Ứng Đào chạy tới mách: "Bác gái, bác phải đòi lại công bằng cho cháu đi ạ, em Tường ép cháu uống thứ đồ uống mà cháu không thích kìa!"
Lê Nghệ nghe thấy vậy thì lấy làm kinh ngạc, tính cách con gái mình như thế nào, bà ấy là người hiểu rõ nhất, giờ còn có cả chuyện bắt ép người khác nữa cơ à?
Bà ấy đưa mắt nhìn về phía ngưỡng cửa, cô gái vừa cởi chiếc mũ huấn luyện quân sự ra và cầm trên tay, tay kia chuẩn bị vứt hộp đồ uống đã rỗng đi.
Ứng Đào nói như vậy, vừa hay đúng lúc Thịnh Tưởng ngẩng đầu lên.
Cô bày ra vẻ mặt khinh bỉ: "Mẹ, mẹ đừng nghe cậu ấy nói linh tinh."
Lê Nghệ cười, không xen vào chuyện giữa hai cô bé nữa: "Được rồi mẹ biết rồi, hai đứa mau đi rửa tay đi còn vào ăn cơm."
Ứng Đào không thèm nghĩ đến chuyện đùa giỡn thêm nữa, tâm trạng ngay lập tức đã trở nên vui vẻ.
Mẹ Thịnh nấu ăn siêu ngon, mấy món ăn thường ngày bà ấy vẫn làm đều có mùi vị đỉnh của chóp.
Có điều khẩu vị của gia đình họ đều vô cùng thanh đạm, Ứng Đào vừa nhớ thương hương vị của giấm, tương và xì dầu vừa không thể cưỡng lại được cám dỗ của đồ ăn ngon, vì vậy cô ấy mặc kệ tất cả, thỉnh thoảng lại tới đây ăn chực một bữa.
Ứng Đào là người hướng ngoại, cực khéo ăn khéo nói, ở kỳ huấn luyện quân sự xảy ra chuyện gì, Lê Nghệ đều được nghe kể từ miệng cô ấy.
Vì thế nên đôi khi trên bàn ăn bỗng nhiên xuất hiện thêm một người, mọi người cũng không ai cảm thấy khó chịu.
Mặt đất của những buổi tối mùa hè vẫn còn lưu lại cái nóng của ánh nắng, xen lẫn hơi nước từ đường nhựa, dù nắng đã tắt, đi trên đường vẫn khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Nhưng sân sau của cửa hàng nhà họ Thịnh thì ngược lại.
Sân được thiết kế với ba gian, nghe nói trước đây đó là nơi ở của những vị giáo sư vào những ngày đầu thành lập Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài. Giữa sân có trồng một cây anh đào, bây giờ vẫn chưa tới thời điểm ra hoa kết trái, lá còn nhiều gai, thân cây to lớn xù xì, có thể ôm hết được một vòng tay, cây anh đào ấy cũng đã khá già rồi.
Ngoại trừ những ngày trời mưa, gia đình nhà họ Thịnh luôn ăn uống ở sân sau.
Những tán lá có thể làm bóng mát nên họ thường kê một chiếc bàn gỗ dưới gốc cây, vừa mát mẻ vừa dễ chịu.
Ninh Viễn Tuyết ăn xong thì nhanh chóng quay về phòng, Thịnh Tường vẫn còn đang ăn rất từ tốn, Ứng Đào đã bưng tới bát cơm thứ hai nhưng trong bát của cô vẫn còn tới một nửa chỗ cơm.
"Đến lúc mấy đứa hoàn thành kỳ huấn luyện quân sự thì mấy món đồ thêu của mẹ cũng kha khá rồi, tới lúc đó sẽ bày ra, mấy ngày nay thì cứ bán nước đã." Lê Nghệ nhìn những thùng nước chất đống ở góc sân, trầm ngâm: "Nhưng cũng vừa hay có kỳ huấn luyện quân sự nên dạo này nhu cầu dùng nước khá nhiều, còn không cung cấp đủ nước nữa."
Dù sao thì cũng ở ngay trong khuôn viên trường nên hết sức thuận tiện.
Bình thường nếu như có người đi ngang qua, hoặc buổi tối có người tới sân bóng rổ chơi thì đều sẽ mua vài chai.
"Đúng vậy, chủ yếu là tại vì trời nóng quá đấy ạ." Ứng Đào thở dài nói thêm: "Cháu xem dự báo thời tiết mấy ngày tới thì thấy bảo đây là đợt nóng cao điểm cuối cùng trước khi vào thu. Cháu thật sự sắp ngất đến nơi rồi, cảm giác như kiểu mãi vẫn chưa kết thúc kỳ huấn luyện quân sự."
Lê Nghệ nhìn sắc mặt của hai cô gái, hỏi: "Đúng là nóng thật, hai đứa còn ổn không vậy? Hôm nay trong lúc huấn luyện có thấy chỗ nào khó chịu không?"
Thịnh Tường gật đầu: "Vẫn ổn ạ, một ngày trôi qua nhanh lắm."
Ngoài việc cô uống nhiều nước hơn trước thì dường như cũng không có thay đổi gì quá lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!