Chương 6: (Vô Đề)

Hai ngày sau, những trận mưa lớn bất chợt đã giảm hẳn.

Khi Thịnh Tường tỉnh dậy vào sáng sớm, ánh mắt cô còn mơ màng một lúc.

Cô bị tiếng động ngoài cửa sổ đánh thức.

Vừa rồi, ngoài tường có một nhóm người đi qua, tiếng cười đùa ồn ào vang lên không ngơi nghỉ.

Phòng của cô ở bên trái nhà sau, theo lý thì không thông với đường chính bên ngoài, cách giải thích duy nhất là có một số học sinh đi bộ từ ký túc xá về phía này nên đi đường tắt cho tiện.

Bây giờ chưa có mấy người biết đến chỗ này, bên cạnh con đường nhỏ này có một cái hồ nhỏ, gần đó có đám lau sậy rậm rạp.

Lúc trước có một đàn anh dậy muộn vì vội cho đến kịp giờ học buổi sáng nên trượt chân ngã thẳng xuống hồ, tuy cuối cùng không bị thương nặng nhưng đã khiến nhà trường rất chú ý đến chuyện này. Phòng đào tạo của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đã kéo hàng rào sắt bao quanh chỗ này, tiện thể còn cắm một tấm biển cấm học sinh đi lại quanh đây.

Lúc trước khi chuyển đến đây ở, Lê Nghệ còn hỏi cô có muốn áp dụng nhiều biện pháp bảo vệ hơn không.

Thịnh Tường thấy cửa sổ kiên cố như vậy, lại còn là trong trường học nên cô suy nghĩ rồi từ chối.

Sáng nay còn có người đi ngang qua chỗ này, chắc không còn cách giải thích nào khác ngoài việc trèo qua hàng rào sắt.

Không biết là sinh viên của học viện nào mà lại vội vàng thế.

Thịnh Tường ngồi thẫn thờ trên giường một lúc rồi mới nhớ ra hôm nay có rất nhiều việc phải làm.

Cô kéo rèm chớp lật được làm từ tre lên, mở cửa sổ lưới ra.

Mùi cỏ xanh tươi đặc trưng của buổi sáng sớm ngày hè tràn vào, ánh nắng mặt trời vẫn chói mắt như mọi khi, Thịnh Tường xỏ dép đi ra ngoài sân, đụng phải Ninh Viễn Tuyết đang đi ra từ phòng đối diện.

"Anh, sao anh dậy sớm thế?" Thịnh Tường vẫn chưa thay quần áo, mái tóc mềm mại xoã tung.

Năm nay Ninh Viễn Tuyết học năm hai, không dạy lớp nào vào buổi sáng cũng không có tiết học nào vào sáng sớm, chương trình học thoải mái hơn nhiều so với năm nhất.

Mọi khi ngày nghỉ của trường học là thứ ba thứ năm, nhưng đó cũng là chuyện của buổi chiều.

"Hôm nay tân sinh viên phải huấn luyện quân sự nên có khá nhiều việc, anh phải ra đấy hỗ trợ, có khả năng đến lúc đó phải đến sân huấn luyện."

Ninh Viễn Tuyết đã ăn mặc chỉnh tề, nhìn Thịnh Tường đứng trước cửa, hỏi lại cô: "Không phải đến chiều em mới huấn luyện quân sự sao, sao lại dậy sớm thế?"

"Đồng phục huấn luyện quân sự của bọn em được phát theo ký túc xá, em nhờ bạn cùng lớp lấy hộ, lát nữa phải đến đấy lấy."

Thịnh Tường không ở ký túc xá, cũng không muốn để lớp phó đời sống chạy đến tận cửa hàng chỉ để đưa đồng phục cho cô.

Hơn nữa, ban đầu cô định đến thư viện trước khi lấy quần áo, đằng nào cũng tiện đường, làm vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn.

Ninh Viễn Tuyết trả lời, bóng người cao gầy đi về phía phòng bếp: "Vậy em đánh răng rửa mặt thay quần áo đi, ăn sáng xong rồi chúng ta đi chung luôn."

Thịnh Tường và Ninh Viễn Tuyết đường ai nấy đi trước khu dạy học của Học viện Tài chính.

Tuy giờ này không còn sớm nữa, nhưng đối với các sinh viên sắp tốt nghiệp đang cố gắng phấn đấu với đủ kiểu thi cử thì giờ đã là muộn rồi.

Lúc Thịnh Tường đến thư viện, chỗ ngồi ở tầng một tầng hai đã đầy ắp người, gần như không còn chỗ nào để ngồi, nhìn xung quanh chỉ thấy toàn người là người.

Thư viện được thành lập cùng năm thành lập trường học, xét về tuổi tác thì nơi này cũng đã khá lâu đời rồi, mười mấy năm trước đã được trùng tu một lần, cho đến bây giờ vẫn còn tốt.

Cô tìm quyển sách mình muốn trên máy rồi đi thẳng lên tầng sáu.

Tầng sáu là tầng dành riêng cho văn học hiện đại và văn học nước ngoài.

Thịnh Tường làm theo sự nhắc nhở, nhanh chóng tìm được chỗ của cuốn sách, đứng ngay trước kệ tiểu thuyết văn xuôi Pháp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!