Thịnh Tường bị buộc ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt Thẩm Ngôn Lễ.
Đôi mắt anh sáng lên, đuôi mắt hơi hẹp dài, là tướng đa tình, đào hoa nhưng lại bạc tình.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, ánh mắt kia của anh nóng bỏng giống như có thể tạo một cái hố ở trên tường.
"…"
Vào giờ phút này, lời hồi đáp mà cậu Thẩm nhận được lại là một cú véo khá mạnh đến từ cô gái.
"Làm sao bây giờ." Anh cười, buông cô ra, lùi về sau mấy bước: "Hình như anh lại đau rồi."
Hàng mi thanh tú của Thịnh Tường thoáng chau lại, cảm thấy hơi cạn lời trước sự vô lại của anh. Cô nói: "Anh đừng làm quá, lần nào em cũng nhẹ nhàng cả."
Dừng một lát, cô gái lại bổ sung thêm: "Cùng lắm, cùng lắm chỉ giống như chọt lét thôi."
"Anh cũng không phải bị chọt lét mà." Thẩm Ngôn Lễ bị chọc thủng cũng không có phản ứng gì quá lớn, anh nhìn về phía cô, cợt nhả: "Sâu hơn chút nữa thì cũng không thành vấn đề."
Câu từ như thế bị anh nói ra giống thể là chuyện đương nhiên vậy.
Thịnh Tường nhìn anh một hồi lâu, sau đó lại vẫy vẫy tay với anh, ra hiệu cho anh bước đến.
Thẩm Ngôn Lễ cúi người lại gần: "Sao thế?"
Thịnh Tường nhìn người con trai đứng ngay ở trước mặt mình, ngẩng đầu cẩn thận quan sát anh một phen. Cô cũng không đáp lại câu hỏi này của Thẩm Ngôn Lễ mà nói: "Có phải vết thương trên mặt anh đã sắp lành rồi không?"
"Không." Thẩm Ngôn Lễ trả lời rất nhanh: "Còn phải chờ thêm một thời gian nữa."
Thịnh Tường chớp mắt, giống như muốn truy vấn đến cùng câu "còn chờ thêm một thời gian nữa" kia là từ đâu mà có.
Trong lòng cô nghĩ đến chuyện quay về nhà lấy chút thuốc dán cho anh, nhưng còn chưa kịp quyết định, cổ tay cô đột nhiên bị nắm lấy.
Thẩm Ngôn Lễ nhìn thẳng về phía cô: "Vừa nãy em nói đêm nay em không bận gì mà."
Thịnh Tường bị lực kéo của anh làm cho nghiêng về phía trước, cả người cô tựa lên trên song cửa sổ, tầm mắt cũng chậm rãi dời từ trên trán Thẩm Ngôn Lễ xuống. Cô đáp: "Đúng thế."
"Vậy có đi hay không?"
Dừng một lát, cằm anh hơi hất lên, chỉ về chiếc xe máy đỗ ở cách đó không xa, nói tiếp: "Anh đưa em đến bên bờ sông."
…
Sau khi Thẩm Ngôn Lễ đề nghị, Thịnh Tường dường như không hề cảm thấy có gì không ổn.
Thậm chí, cũng giống như cái lần mà Thẩm Ngôn Lễ đưa cô về nhà trước đó, cô đi ra ngoài bằng lối vào được khóa ở chỗ sân phơi quần áo.
Còn câu "đường lớn không đi cứ thích đi đường nhỏ" mà cô mới nói cách đó không lâu… Tựa như đã bị cô dùng hành động thực tế chứng minh ngược lại vậy.
Từng câu từng chữ đều giống như ứng nghiệm trên người cô vậy.
Lúc trèo qua lan can, cô vịn lấy bàn tay của Thẩm Ngôn Lễ, đồng thời nâng chân sau lên bước qua rồi mới nhẹ nhàng nhảy xuống.
Rõ ràng là chỉ mới làm một lần trước đó mà lại giống như đã vô cùng thuần thục vậy.
"Vừa rồi em còn nói anh, Thịnh Tường, em thế này chẳng phải càng khoa trương hơn nữa à?" Lời Thẩm Ngôn Lễ như ám chỉ gì đó: "Đều là leo tường đến chỗ em thôi."
Chân Thịnh Tường vừa mới đạp được uống đường nhựa, sau khi thật sự đã chạm được xuống mặt đất, cô không khỏi ngã nhào về phía trước theo quán tính.
Khi Thẩm Ngôn Lễ vững vàng đỡ được cô rồi, cô gái mở miệng: "… Thế cũng là bởi vì anh khơi mào trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!