Chương 49: (Vô Đề)

Buổi liên hoan kéo dài đến tận khuya, mãi cho đến tận khi pháo hoa đã tàn cô gái vẫn còn giữ nguyên tư thế cũ, cứ cúi đầu như vậy.

"Em cứ như thế này mãi là định khoét một cái hang trong ngực anh đấy à?"

Giọng nói quen thuộc đã quay lại.

Thịnh Tường đột nhiên phát hiện ra một loại kỹ năng nào đó của Thẩm Ngôn Lễ, ở trước mặt cô hình như anh không bao giờ có thể nghiêm túc được lâu.

Bởi vì vùi đầu trong lòng anh nên lúc cô gái đáp lời, giọng nói của cô xuyên qua sự náo nhiệt của những người xung quanh, có phần trầm thấp khàn khàn.

Mãi một lúc lâu sau, cô mới phát hiện hình như anh muốn cúi người xuống, muốn ôm chặt lấy cô. Thịnh Tường im lặng một lát, đầu ngón tay hơi nâng lên, véo một cái lên eo anh.

Thẩm Ngôn Lễ đúng lúc phát ra một tiếng "úi".

"Nhẹ tay một chút được không?"

Thịnh Tường rút tay về, đáp: "Em còn chưa véo nữa… Anh đã đau đến thế rồi à?"

Thẩm Ngôn Lễ từ chối cho ý kiến: "Sao lại không đau đến thế chứ, anh nói thật mà."

"Đau lắm, đau cực luôn."

Thịnh Tường ngước mắt lên nhìn anh một lát, đôi mắt long lanh.

Hàm ý ẩn chứa bên trong đôi mắt đó cũng vô cùng rõ ràng.

Dường như cô muốn xem thử xem rốt cuộc mặt anh dày đến mức nào.

Cậu chủ Thẩm bị cô nhìn như thế thì tác phong công tử lại quay về.

Hơi thở của anh có phần hơi dồn dập, anh lật tay lại, nhẹ nhàng vuốt qua lông mi của cô, nói: "Đừng nhìn anh như thế đi. Nào, anh đưa em về."

Thịnh Tường bị anh nắm lấy bàn tay, trong tình cảnh như thế, động tác này còn có phần lạ lẫm.

So với trước kia, cảm giác tiếp xúc da thịt này còn gây ra ảnh hưởng lớn hơn so với những gì trong quá khứ, giống như một trận cuồng phong cuốn qua nhổ bật gốc mọi thứ. 

Cô gái thử thăm dò muốn rút tay về nhưng lại bị nắm lấy chặt hơn.

Thịnh Tường cảm thấy lòng mình bối rối, không biết nên làm thế nào cho phải. Cô giương mắt lên, tùy ý nhìn quanh, nói: "Buổi liên hoan vẫn còn chưa chấm dứt mà… Không đi dạo một lát ư?"

Hay là nói họ lặn lội gió tuyết chạy đến tận đây chỉ để xem bắn pháo hoa rồi về?

Thẩm Ngôn Lễ bước từng bước vững vàng, đáp: "Nói thế hình như cũng có lý."

Hai người sóng vai đi cùng nhau, họ đi vòng quanh đường Ngô Đồng, thong thả dạo qua từng gian hàng.

Cô ngửa đầu lên nhìn anh nhưng chỉ có thể nhìn thấy được gò má với đường cong uyển chuyển của anh.

Xung quanh có sinh viên nhận ra hai người, ánh mắt tập trung trên đôi tay đang nắm thật chặt của cô và anh, ai nấy đều cúi đầu rì rầm bàn tán.

Lúc đi ngang qua gian hàng trong suốt của Học viện Kỹ thuật Hàng không, Thẩm Ngôn Lễ chỉ cho cô xem, hỏi: "Lúc trước em không tìm ra được gian hàng này à?"

Thịnh Tường thu hồi tầm mắt nhìn về phía anh, nhìn sang hướng bên kia, đáp: "Trông cái nào cái nấy đều na ná nhau, chủ yếu là em còn tìm khắp nơi mà không tìm ra được cái của học viện của mình nữa cơ mà."

Mỗi một tòa nhà trong suốt này đều tổ chức rất nhiều hoạt động, khiến người ta hoa hết cả mắt.

Lúc đi được một nửa đường, Thẩm Ngôn Lễ dừng chân, rồi kéo Thịnh Tường đang chuẩn bị đi về phía trước lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!