Sắc trời dần tối, Thẩm Ngôn Lễ cũng vội rời đi.
Trên chóp mũi Thịnh Tường vẫn vương vấn mùi hương của anh, hơi ấm khi được anh ôm chặt tựa như vẫn còn đọng lại trên vai cô.
Cảm giác sau cùng lại tập trung vào hai câu cuối Thẩm Ngôn Lễ nói bên cô.
Rõ ràng, từng chữ một.
Tuyết rơi ngoài cửa sổ càng lúc càng dày, tán loạn theo gió, trong chốc lát Thịnh Tường suýt thì tưởng rằng mình vừa ở thôn Vân Hội nơi cô dạy học.
Cô đưa tay ra đón lấy.
Kinh Hoài ở gần phía nam nên tuyết rơi cũng lác đác và ẩm ướt, cảm giác mát lạnh thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.
Cô chẳng có thời gian rảnh để suy nghĩ như vậy vào ban đêm, cũng chẳng có suy nghĩ dư thừa nào để nghĩ tới sự xuất hiện của Thẩm Ngôn Lễ.
Sau khi lại nằm xuống giường, rất lâu sau Thịnh Tường vẫn không thể bình tĩnh.
Cô thở một hơi thật dài, để hơi ấm trong chăn tỏa ra cho đến khi mắt được ủ ấm.
Tim giống như bị nướng chín, một luồng hơi ấm trào lên khiến lồng ngực như muốn bật tung.
Đêm nay chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
Cô mở WeChat, bạn bè trong danh sách bạn của cô đều đăng tin về trận tuyết rơi dày tại Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài hôm nay.
Cô lướt xuống phía dưới, Tiêu Tự vừa đăng một tin lên newfeed vào một phút trước.
Tiêu Tự: "Đến ngắm tuyết đi nè, tuyết trên bãi cỏ của Đại học Hàng không vũ trụ có phải rất đặc biệt và độc đáo đúng không [biểu tượng ngón cái like]."
Anh ta còn đính kèm một bức ảnh.
Là ảnh Thẩm Ngôn Lễ đang đứng trên ban công ký túc xá.
Nhưng chỉ chụp được góc nghiêng, không nhìn rõ lắm.
Anh lơ đãng đặt tay lên lan can, mắt nhìn xa xăm về phía sân bóng rổ đối diện ký túc xá.
Thịnh Tường hơi dừng lại.
Hóa ra sau khi Thẩm Ngôn Lễ về cũng không ngủ ngay.
Trong phòng, Tiêu Tự vẫn đang than thở Thẩm Ngôn Lễ đội tuyết trở về, tấm tắc cảm thán.
"Này, sao cậu về mà chẳng nói gì, còn ra ban công ngắm cảnh xuân nữa chứ?"
Lại còn đội một đầu tuyết.
Nhưng dù vậy, tâm trạng của anh chẳng hề có vẻ u ám.
Tiêu Tự càng nhìn càng không nhịn được, đi tới định chạm vào Thẩm Ngôn Lễ: "Cậu thế này không thấy khó chịu à?"
Thẩm Ngôn Lễ giơ tay tránh Tiêu Tự: "Cậu thì biết gì?"
Anh đứng thẳng lên, thản nhiên đưa tay phủi tóc mình rồi thôi không nhìn về phía xa nữa.
"Làm gì có ai khó chịu bằng tôi."
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!